Khoáng sản của nước triệu xếp hàng đầu cả nước.
Viên Áng không đi đón hoàng đế mà tới khu mỏ liên miên bất tuyệt, điều đó làm các quan lại vô cùng kinh ngạc, phó thủ của hắn thấy làm như thế là hết sức không thỏa đáng.
"Viên công, hành vi này của ngài, nói nặng là đại bất kính, bệ hạ có thể phái người bắt ngài ... Thứ sử có thể tham tấu ngài chống đối triều đình. Bình thường ngài thường nói hành vi của đại vương dễ bị người ta hiểu lầm, vì sao cũng làm ra hành vi như thế?"
Vị trưởng sử họ Lữ này không liên quan tới nhà Lữ hậu, gia tộc tới từ Tân Dương hầu Lữ Thần, Lữ Thần năm xưa là nhân vật lớn tham gia khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng. Mấy năm qua dựa vào cái họ đặc thù mà phát triển nhanh chóng.
Ví như Lữ trưởng sử, không bao giờ nhắc tới gia tộc của mình, chỉ nói, không đáng nhắc tới, nhưng quan viên nước Triệu càng tôn kính. Hắn càng kín tiếng thì người ta lại càng sợ.
Thời buổi này thà chọc họ Lưu chứ đừng trêu họ Lữ.
Viên Áng chẳng bận tâm điều ấy, không quan tâm Lữ trưởng sử tới từ đâu, càng không sợ bị đàn hặc:" Bệ hạ không để ý chuyện đó đâu, người tới nước Triệu không phải vì xem ra ra đón, mà là vì khu mỏ. Ta ở đây kiểm tra thành quả, để bệ hạ dễ thấy."
"Nhưng ngài không nên lén chạy tới khu mỏ khi bệ hạ tới, người ta hiểu lầm ngài vội vàng đi làm giả, lừa gạt quân vương, che giấu tội ác ... Nhiều người đã đàn hặc ngài, tẩu thỉnh bệ hạ bắt ngài, còn liệt kê tội trạng dài dằng dặc."
"Ta đưa bao nhiêu người tới nước Hạ, bọn họ đương nhiên đàn hặc ta ... Kệ chúng, yên tâm làm việc của mình đi, dù bệ hạ có trách tội thì cũng đưa ta tới nước Hạ thôi, ở đó không tệ, ta nhiều người quen lắm."
Lữ trưởng sử nghe chuyện cười mà không cười nổi.
Lưu Trường ở vương cung hai ngày, hôm trước người tới bái kiến đều dâng thư đàn hặc Viên Áng.
Nghe bọn họ nói thì Viên Áng như thành thứ gian thần quốc tặc thập ác bất xá.
Có người kể tội danh của Viên Áng còn ra sức đấm đất, khóc muốn ngất đi, hô to: Bệ hạ, Viên Áng sắp làm nước Triệu diệt vong rồi.
Lưu Trường dùng cả ngày xem họ biểu diễn, người nước Triệu rất có thiên phú ở phương diện này, y xem rất say sưa, kìm nén lắm mới không vỗ tay khen hay.
Bọn họ thấy bệ hạ vẻ mặt kích động, biểu diễn càng nhiệt tình.
Lữ Lộc ở bên cạnh giải thích:" Thói quen thời Xuân Thu còn rất đậm ở nước Triệu ... Bệ hạ thấy thần sắc, cử chỉ của họ khoa trương, nhưng thời xưa rất hay thấy. Thời Xuân Thu có vô số cách khuyên gián, thậm chí nhảy múa, ca hát, múa kiếm hóa trang để khuyên gián. Bệ hạ đừng cười họ."
Hoàng đế mù chữ này văn hóa rất thấp, Lữ Lộc phải nói trước để tránh y nói ra điều gì thành lời trích dẫn thối vạn năm.
Lưu Trường lần đầu nghe nói đây là thói quen phong tục, nhưng y thì hiểu lắm, đám người quý tộc đó bày ra đủ thứ nghi lễ phiền toái phức tạp là do rảnh quá không có gì làm, bôi vẽ tỏ ra mình cao quý hơn, khác biệt với bách tính phía dưới.
Trò này tuy hay nhưng lãng phí thời gian thì không cần.
Triệu vương ngồi bên nghe những người đó khóc lóc kệ tội ác của Viên Áng mà choáng váng.
Quốc tướng của quả nhân là người như thế à?
Sau một lúc trầm tư, hắn lấy lại lý trí, lắc đầu phản bác những kẻ đó.
"Trường! Đệ đừng nghe chúng nói năng linh tinh, Viên Áng tuy quật cường, nóng tính. Nhưng luôn cung kính với ta, bảo sao nghe vậy, không bao giờ có chuyện đoạt quyền của ta, những người ta đều từ chắc đi nước Hạ."
"Đại vương, ngài bị tên đó lừa gạt rồi."
"Kẻ đó bề ngoài thì nghe lời, nhưng không giờ làm theo lời đại vương. Đại vương không biết, hôm đó đại vương rời phủ hắn, hắn liền dặn mọi người đừng theo ý đại vương làm Thiên lão yến, chỉ đồng ý bề ngoài thôi, chứ đừng chấp hành."
Lưu Như Ý mở to mắt, đang định nói thì Lưu Trường cắt lời, bảo Lữ Lộc:" Lộc, ghi lại hết tên các vị đại thần dâng tấu, để họ ra ngoài, trẫm còn phải gặp những quan viên khác."
Lưu Trường lại gặp một số quan viên nữa, chẳng ai nói điều gì hay về Viên Áng, trong đó có một người tên Văn Đảng, Tự Trọng Ông.
Lời nói cử chỉ của người này làm Lưu Trường cực kỳ kinh ngạc, hắn không đàn hặc Viên Áng, cũng không đàn hặc tâm phúc được Viên Áng đàn hặc lên. Nói toàn là đạo lý quản lý địa phương, đề xuất năm kiến nghị đều liên quan tới nước Triệu, hắn dùng cách khuyên gián bình thường mà không sử dụng phong cách Xuân Thu.
"Bệ hạ, trị địa phương chẳng qua là ở thủy, nông và giáo. Thủy lợi giúp giao thông thuận tiện, hiện giờ gặp phải khó khăn là vì người làm thủy lợi lại không phải vì quản lý địa phương, mà vì chính tích. Thần cho rằng nên bỏ thủy lợi ra khỏi khảo hạch chính tích, mà lấy nông sản thay thế, vậy mới thay đổi được hiện trạng .... Về nông, vấn đề của nông tang là vấn đề độ phiêu của đất, đất của bách tính thường là loại đất kém nhất, sản xuất ba bốn năm không bằng được đất tốt một năm, mà đất tốt nắm trong tay hào tộc ..."
Người trẻ tuổi này có kiến giải độc đáo của mình ở phương diện nội chính.
Lưu Trường hỏi:" Tước vị ngươi là gì?"
"Chẳng qua là người tầm thượng, không tước vị gì cả."
Lưu Trường hừ một tiếng, phất tay đuổi đi.
Lữ Lộc há hốc mồm, một người tài năng như thế chỉ vì không có tước vị mà bị đuổi đi à? Lưu Như Ý không nhịn được khuyên:" Trường, người trẻ tuổi này tuy không có tước vị, nhưng nghe thì rất có tài năng, vì sao lại đuổi đi."
Lưu Trường trừng mắt: "Huynh biết người ta có tài sao không ban tước? Mà cái đám tới trước mặt trẫm nhảy mua lại tước vị cao quá đáng?
Triệu vương sững người: "Tước vị có phải ta phong đâu, toàn là a phụ làm mà ..."
"Tục ngữ nói cha nợ con trả, đó là sai lầm của a phụ huynh, đương nhiên là huynh gánh."
Lưu Như Ý thấy có lý lắm, rất nhanh tỉnh ngộ:" Không đúng, chúng ta cùng a phụ mà."
"Huynh giống hơn." Lưu Trường mắng: "Lão hôn quân đó phong hầu toàn vậy, nói gì tới biết nhìn người, xem ông ấy phong cái loại thế nào?"
Lữ Lộc nhảy vào:" Bệ hạ, Cao hoàng đế phong tổ phụ họ mà."
"Đúng rồi, ngay cả con cái họ ra sao mà cũng không nhìn rõ đã phong, đúng là có mắt không tròng." Lưu Trường phất tay:" Được rồi, ở đây lâu rồi, chúng ta tới mỏ gặp vị Viên quốc tướng thập ác bất xá thôi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com