Mỏ quặng phân bố xung quanh Hàm Đan, một bên nối liền với nước Đại, phía khác thì nối với nước Đường. Vùng núi non bao la này có vô số khu mỏ, hàng vạn lao công làm việc ở đây, từ xa có thể thấy khói bốc mù mịt, đường sá mới làm, để tiện thuận lợi vận chuyển khoáng sản, xe ngựa đi có hơi nguy hiểm. Lưu Trường dứt khoát cưỡi ngựa luôn, khi tới mỏ gần Hàm Đan nhất thì Viên Áng dẫn quan viên tới nghênh đón.
"Thần bái kiến bệ hạ." Viên Án và các quan viên cúi người hành lễ:
Lưu Trường xuống ngựa, tới bên cạnh Viên Áng nhưng mắt vẫn nhìn phương xa. Viên Áng vẫn giữ tư thế hành lễ, đột nhiên cảm thấy vai bị nắm lấy, lực cực lớn:" Bệ hạ thần vũ không kém năm xưa."
"Trẫm không giảm là đương nhiên, còn ngươi sao lại gầy gò thế này, trẫm nhớ trước kia ngươi cường tráng lắm, một thanh kiếm cũng dọa được quần thần, bây giờ bộ dạng ngươi e không dọa nổi Trương Bất Nghi."
Vân Áng lắc đầu: "Thần già rồi."
"Ngươi còn ít tuổi hơn trẫm." Lưu Trường kéo Viên Áng đi lên núi, dọc đường hỏi tới tình hình khu mỏ, Viên Áng tựa hồ biết Lưu Trường sẽ hỏi cái gì, nên đối đáp trôi chảy, còn chưa tới doanh trước, các loại tình huống đã nói rõ ràng.
Cái gì không nói chứ năng lực làm việc rất cao, trên mặt Lưu Trường luôn mang nụ cười:" Áng à, trẫm vừa tới nước Triệu đã có mười một người dâng đàn hặc ngươi, còn toàn là quan lớn trong nước. Dựa theo đàn hặc của bọn họ có thể đem ngươi đi diệt tộc rồi, ngươi có biết chuyện này không?"
"Thần có nghe nói ạ."
"Sao trẫm không thấy ngươi sợ chút nào nhỉ?"
"Bệ hạ là quân vương hiền minh, ai đúng ai sai, bệ hạ nhìn một cái là thấu, thần cần gì phải hiểu."
"Ha ha ha, nói hay lắm, có chút dáng vẻ của đại ca ngươi rồi. Ngươi đúng là không cần phải sợ, những người đàn hặc ngươi, trẫm thấy có thiên phú lắm, lần này chuẩn bị đưa về Trường An, để bọn họ tới nhạc phủ làm việc, biểu diễn cho trẫm xem."
"À phải, tên Văn Đảng kia trẫm định đưa theo, hắn có tài lắm, trẫm muốn hắn quản lý quận Hà Tây, xem hiệu quả ra sao?"
Viên Áng không theo kịp tư duy của Lưu Trường:" Nhạc phủ? Biểu diễn ấy ạ?"
Trường An, tướng phủ.
Trương Thương khép hờ mắt, đầu cúi xuống, trông rất mệt mỏi, vừa bóp đầu vừa chỉ người trẻ tuổi bị trói.
"Ngươi đâu, cởi trói."
Mấy giáp sĩ đi tới cởi thừng trên người hắn.
Người trẻ tuổi vẫn hùng hổ:" Các ngươi dám đối xử với ta như thế, đợi bệ hạ về nhất định không tha cho các ngươi."
Trương Thương hỏi:" Nói thế ngươi dẫn người xông qua quan ải là vì tiễn biệt Hiếu Nhân hoàng đế?"
"Còn muốn bàn việc rất trọng đại với bệ hạ, bệ hạ lệnh ta tới bẩm báo."
"Sài thái úy ... Ngươi biết xông qua quan ải là tội chết không?"
"Bọn họ không cho ta vào, ta đợi ở ngoài mười ba ngày, không phải cố ý làm khó ta à?" Người trẻ tuổi không thấy mình sai:
Trương Thương bóp trán mạnh hơn:" Bệ hạ không ở trên triều, ngoại thần muốn vào Trường An rất nhiên phải đợi chiếu lệnh của bệ hạ."
"Thế cũng không thể để ta đợi bên ngoài chứ, ta không phải phản tặc, chúng không cho ta vào, ta phải làm thế."
Vị ở trước mặt Trương Thương là Điền quốc thái úy Sài Kỳ, nhi tử của Sài Vũ, cách đó không lâu vì vượt quan ải mà bị bắt đưa tới đây.
Sài Kỳ là người bộp chộp, nóng tính, có phong thái quần hiền.
" Lần này ta tới là phụng lệnh bệ hạ, chỉ chuyện trong triều của các ngươi quan trọng, chuyện của địa phương không quan trọng à?"
"Bọn ta được Tiêu tướng suất lĩnh, đả thông đường tới Thân Độc, xe ngựa có thể thông qua, ta mang tới bản đồ chi tiết hiến cho bệ hạ ... Ngoài ra còn có tin tức liên quan tới Thân Độc, cực kỳ quan trọng."
Trương Thương thở dài:" Bệ hạ ở nước Triệu, nếu có chuyện trọng yếu ngươi nói thẳng với ta, ta phái người đi bẩm báo bệ hạ."
Sài Kỳ đột nhiên lảng đi:" À, cũng không phải chuyện gì quan trọng ...
Trương Thương gọi giáp sĩ:" Người đâu ..."
Sài Kỳ cuống lên:" Người Ai Lao muốn quy thuận Đại Hán."
"Nước Ai Lao à? Sao lại muốn quy thuận?"
"À, ta đi dò đường, không cẩn thận phát sinh mâu thuẫn với họ ... Thế là mời đại vương của họ tới trong nước làm khách."
Tốt nhất là ngươi thực sự mời người ta tới, Trương Thương kinh hãi nhìn Sài Kỳ, im lặng rất lâu.
"Ngươi có biết nước chư hầu nào muốn xuất binh phải được triều đình cho phép không?"
"Biết, bọn ta chỉ đi săn thôi."
"Đây là mùa xuân mà."
"Nước Điền ta đi săn vào mùa xuân."
Trương Thương hít sâu một hơi:" Mùa xuân đi săn, mùa thu gieo trồng à?"
Sài Kỳ cứng đầu cứng cổ nói:" Đúng thế, ngài chưa tới nước Điền, không biết tình bên đó. Tóm lại là bọn ta không xuất binh, lấy lời hay ý đẹp khuyên nhủ, Ai Lao vương hiểu đại thế, biết thân phận, thấy bọn ta nhiệt tình mời, liền tới nước Điền làm khách."
Trương Thương gật gù, nghe rất chăm chú rồi bảo giáp sĩ ở bên:" Đưa tên này vào đại lao đình úy, đợi bệ hạ về thẩm phán."
Sài Kỳ hét lên:" Các ngươi không được bắt ta, ta có công với nước, ta diệt quốc, ta phải được phong hầu."
Hiển nhiên là lời của hắn không có tác dụng gì, hắn vẫn bị giáp sĩ kéo đi.
Cuối cùng hắn bị ném vào lao ngục.
Sài Kỳ cay đắng đấm chấn song:" Đáng hận, ta lập công lớn bị tiểu nhân ghen ghét mưu hại."
Một tên bạn tù khó chịu:" Ngươi nhỏ giọng một chút được không, ta đang nghỉ ngơi."
Sài Kỳ quay sang, thấy trong phòng còn người khác, than:" Trường An sao nghèo thế, không có phòng riêng à?"
Bạn tù giải thích:" Bên ngoài là phòng tạm giam, nên giam riêng, người qua kẻ lại. Bên trong là ở dài ngày, nên ở chung ... Ngươi là ai, vì sao ở đây?"
Sài Kỳ tức giận:" Ta là ai à? Ta khác ngươi, ta không phạm tội, ta lập đại công, diệt một nước, bị gian tướng ghen tỵ, nên bị giam."
Người kia ngớ ra:" Ngươi tự ý xuất binh nên bị giam chứ gì?"
Sài Kỳ ngẩng đầu lên:" Ta đi săn, mời quân vương nước khác làm khách."
Ngươi kia cười to:" Ngươi xui xẻo rồi, triều đình đang chỉnh đốn địa phương, cần loại tự tung tự tác như ngươi xử trí răn đe người khác. Ngươi coi thường triều đình, lấy danh nghĩa lập công tự ý hành động, đủ bị chặt đầu."
"Bằng vào cái gì mà tên chó mà Hạ Hầu Táo có thể ra ngoài diệt quốc mà ta lại không? Vì cha hắn là khai quốc công thần à? Ta không phục."
"Ngươi là người nước nào?"
"Nước Điền."
Bạn tù dặn:" Ồ ra thế, ngươi mà muốn sống thì đừng nói là đi săn, mời khách rắm chó gì, ta nhớ bệ hạ bảo các ngươi đi dò đường đúng không? Vậy nói là nước Ai Lao cản đường, không cho các ngươi thăm dò, nên mới tạo thành xung đột ... Nói như thế dù không miễn tội cho ngươi thì cũng giữ được cái mạng."
Sài Kỳ lẩm bẩm trong miệng một lúc sáng mắt lên:" Ha ha ha, thực sự cám ơn ngươi, ngươi là ..."
"Ta là Chủ Phụ Yển, vốn là lang trung của bệ hạ, nhưng bị gian tướng đố kỵ, giam ở đây rất lâu rồi ..."
Sài Kỳ tức thì sinh đồng cảm phẫn hận nói:" Đại Hán có gian tướng, không phải chuyện hay, đợi bệ hạ về, ta nhất định đòi lại công bằng cho ngươi .. Không đòi lại công bằng cho chúng ta."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com