Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1047 - Chương 1048: Người Trường An Cao Thâm.

Chương 1048: Người Trường An cao thâm.

"Hoàng Hà xa xa tận mây trời ..."

Lưu Trường đứng ở mũi thuyền, nhìn mặt nước bao la, không nhịn được ngâm thơ, Văn Đảng đứng sau lưng y, nghe được câu này trố mắt nhìn.

Nay nhạc phú thi đang phát triển, thơ bảy chữ như Lưu Trường ngâm không phải không có, nhưng chỉ bằng câu này tựa hồ vượt qua tất cả thơ thất ngôn của hiền nhân trước kia, tựa hồ mang ý cảnh phi phàm. Không phải nói bệ hạ không thông văn thơ à? Thế này là sao?

Không chỉ Văn Đáng, cả Lữ Lộc cũng chấn kinh, bệ hạ sao chép của ai thế, sao mình không chủ ý.

Lúc này Lưu Trường vẫn giữ tư thế mặt hướng ra sông, cao thâm mạt trắc, nhưng trong lòng cuống lên.

Câu tiếp theo thế nào nhỉ?

Cái gì muôn trùng núi nhỉ?

Mọi người yên tĩnh chờ đợi, đợi rất lâu không thấy câu tiếp theo của bệ hạ, Lữ Lộc tò mò hỏi:" Bệ hạ câu tiếp theo là gì?

Lưu Trường hắng giọng:" Ngẩng đầu nhìn thấy muôn trùng núi."

Văn Đảng đen mặt câu này đúng là có lỗi với câu trước.

Lữ Lộc lại cười:" Bệ hạ nhớ không ra nguyên tác thì đừng tự bổ sung nữa, không biết câu trước bệ hạ nghe ở đâu?"

"Khụ khụ, trong mơ."

Thấy hoàng đế không chịu nói, Lữ Lộc cũng không truy hỏi tới cùng làm gì:" Bệ hạ lần này tới nước Lương, có phải cũng muốn đi thăm Triều Thác?"

"Trẫm gặp một tên huyện lệnh nhỏ làm gì?"

Lữ Lộc biết, bệ hạ mạnh miệng vậy thôi, đột nhiên quyết định đi nước Lương là vì muốn xe tình hình Triều Thác. Triều Thác thời gian qua sống không tốt tí nào, rất nhiều chế độ hắn thiết lập trước kia, giờ trói chặt hắn, khiến hắn không còn "hùng tài đại lược" như trước. Chắc giờ hắn đã hiểu làm quan địa phương khó khăn thế nào.

Khi thuyền cập bờ, Lưu Trường bảo bọn họ thu lại nghi trượng, giả quý tộc bình thường.

Nước Lương đúng là rất giàu có, riêng mức độ náo nhiệt ở bến tàu đã không thua gì Trường An.

Người đi đường hết sức đông đúc, người qua người phải chen lẫn nhau.

Lưu Trường hiếu kỳ đi quanh bến tàu, không kìm được gật gù, không chỉ thương nghiệp sôi động, nền tảng văn hóa cũng bắt đầu sung túc, trên đường thấy được sĩ tử ăn mặc đủ kiểu, bọn họ lớn tiếng thảo luận.

"Bước tiếp theo triều đường nhất định sẽ sửa chế độ tam công."

Lưu Trường bất giác đi chậm lại.

Chỉ thấy ở quán bên đường có mấy người trẻ tuổi ngồi quỳ, trước mặt bày các loại món ăn, bọn họ bàn luận đại sự triều đình như chốn không người.

Chỉ thấy người trẻ tuổi ngồi giữa lắc lư cái đầu:" Mọi người chưa tới Trường An, không biết hiền nhân nơi đó đáng sợ thế nào. Ta từng gặp lão giả tầm thường, bất kể biện luận cái gì đều nói cho ta á khẩu. Từ đó ta hiểu ra học vấn của ta ở Trường An không là gì."

"An Quốc, triều đường muốn cải cách địa phương, cái này ai cũng thấy, nhưng tam công cửu khanh là cái gốc của triều đường, vừa hoàn thành cải cách địa phương không lâu, sao lại vội cải cách triều đường?" Có người phản đối:

"Nếu không cải cách, vì sao lại miễn thuế nông, làm thế là tránh chuyện ngoài quấy nhiễu, chuyên tâm nội bộ. Còn nữa liên tục khảo hạch là vì chọn hiền tài để trọng tổ triều đình ... Huống hồ địa phương và triều đình là một thể, cải cách địa phương là phải cải cách triều đường, nếu không chế độ xung đột sẽ xảy ra vấn đề."

Người trẻ tuổi thao thao bất tuyệt một hồ rồi thở dài:" Song có lẽ chỉ là cái nhìn thiển cận của ta, trên triều không biết sẽ làm thế nào ... Họ nhìn xa hơn chúng ta nhiều."

Hảo hữu bên cạnh đều ngạc nhiên, Hàn An Quốc từ khi tới Trường An một chuyến như biến thành người khác, luôn coi khinh bản thân.

Lưu Trường đột ngột nói vào:" Người trẻ tuổi biết mình đấy, ngươi thấy triều đình phải cải cách ra sao?"

Hàn An Quốc quay sang, thấy một đoàn người có già có trẻ đang nhìn mình đầy tò mò, hắn không trả lời mà hỏi người đặc biệt cao lớn uy mãnh:" Ngài không giống người bản địa."

"Ồ, bọn ta là quý nhân từ Trường An tới, đi gặp hảo hữu."

Hàn an Quốc bật cười:" Chưa từng thấy ai tự xưng quý nhân."

"Ngươi chưa trả lời ta."

Thế này vô lễ quá, gặp mặt chưa hỏi tên tuổi, chưa đáp lễ đã chất vấn người ta, dù là người Trường An cũng không thể vô lễ như thế chứ?

Hắn vẫn nghiêm túc trả lời như cũ:" Nên phế trừ thái úy, trung quý, thêm chức vụ cửu khanh ..."

Lưu Trường cắt lời:" Tưởng ngươi có cao luận gì chứ, chẳng qua chỉ đến thế."

Hảo hữu của Hàn An Quốc tức giận:" Thế nào có cao luận gì?"

"Ta thấy phải phế tam công cửu khanh, tăng thiết lập tam quyền, một soạn chính sách, một phụ trách hạ lệnh, một phụ trách chấp hành .... Toàn bộ cửu khanh chỉnh hợp làm một cơ cấu ..."

Mấy hậu sinh nghe mà mù mờ, Lưu Lộc vội kéo áo Lưu Trường, ngài đừng hiển thánh trước phố đem hết mưu tính trong triều nói ra chứ.

Lưu Trường mặc kệ, y vẫn nói chi tiết.

Mấy hậu sinh ngây như phỗng:" Không tính, ngài từ Trường An tới, chắc là biết trước tin, cố ý lừa bọn ta."

"Vậy thì các ngươi hẳn là hiểu tình hình nước Lương hơn rồi đúng không?"

Hàn An Quốc thấy không ổn, không muốn nói thêm, nhưng đám hão hữu đang kích động:" Hiện nước Lương cũng đang tiến hành cải tổ lớn, nhắm vào dư đinh, nông tang, thủy lợi, không biết ngài có cái nhìn thế nào?"

"Ha ha ha, loại vấn đề này cần ta trả lời à? Đảng, ngươi làm xa phu lâu rồi, nói cho chúng biết."

Văn Đảng chưa quen với tác phong của hoàng đế lắm, nhưng hắn vẫn tận chức, nói cái nhìn của mình với chính sách nước Lương.

Từ giải quyết vấn đề dư đinh, tới nông tang, thủy lợi, không những chỉ ra vấn đề mà còn nói được cách giải quyết khiến mấy người trẻ tuổi tâm phục khẩu phục.

Có người lắp bắp:" Ngài đại tài như thế, vì sao không đi báo đáp quốc gia mà lại làm xa phu?"

"Chưa nói cái đó vội, nói cái ngươi đó, có thời gian ở đây tán gẫu, sao không đi tham gia khảo hạch, báo đáp quân vương?" Lưu Trường hỏi ngược lại:

Hàn An Quốc lòng trầm xuống, nhớ lại chuyện cũ.

Năm xưa hắn tự cho mình có đại tài, quan lớn trên triều toàn loại vô dụng hắn muốn tới Trường An phò tá quân vương ... Kết quả giữa được gặp ông già dẫn tôn tử đi chơi ....

Hàn An Quốc thở dài kể chuyện trước kia.

Lưu Trường càng nghe càng thấy sai, một ông già dẫn tôn tử đi chơi, thời trẻ làm xa phu, sau đó khiến tên này bị đả kích cả ở trị quốc, quân sự, học vấn?

Khoan, sao nghe quen thế?

Có phải lão già cao gầy có chút âm hiểm xảo trá không?

Hàn An Quốc kể xong nói với người bên cạnh:" Xem đi, ta đã bảo mà, người Trường An không thể xem thường, các ngươi không tin. Nếu vị xa phu già kia còn có kinh nghiệm để nói, vậy vị xa phu trẻ này, tuổi ngang chúng ta. Nhưng nghe sách lược trị quốc hắn nói, chí sĩ nước Lương ai bằng được?"

Đạo tâm Hàn An Quốc bị hủy hoại nghiêm trọng, giờ đến đạo tâm đám hảo hữu lung lay, thất thần nhìn Lưu Trường, Văn Đảng.

Chẳng lẽ học vấn nước Lương kém như thế?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment