Mấy người trẻ tuổi mặt trắng bệch, cúi thấp đầu, đả kích nặng nề, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi bản thân.
Hàn An Quốc khá hơn, vì hắn hoài nghi bản thân nhiều năm rồi, lần nữa bị hai người kia luân phiên giáo dục cũng không thấy khó tiếp nhận, ngược lại khiêm tốn bái lạy Lưu Trường, Văn Đảng.
"Hôm nay được nghe ngôn luận của cao hiền, lợi ích không nhỏ, đa tạ giáo huấn."
Lưu Trường rất tán thưởng thái độ này, gật gù:" Không sao, bằng tuổi của ngươi nhìn ra được động tĩnh triều đình chưa từng công bố, xem ra cũng đọc không ít sách đấy. Cố lên, có lẽ ngươi có thể tới Trường An làm xa phu đấy."
Hàn An Quốc trầm mặc, câu khích lệ này nghe như chửi người ta, hắn hít sâu một hơi, nói:
"Tại hạ năm xưa tới Trường An gặp được lão giả kia, liền ý thức mình cuồng vọng, sau khi về bái rất nhiều lão sư Nho, Pháp, Mặc, Nông, chăm chỉ học tập tất cả sách vở tiếp xúc. Còn tới các ngành nghiệp, xuống ruộng cày cấy, đi phục dịch làm sĩ tốt, tới huyện nha làm văn thư. Nước Lương có vài danh sĩ, tại hạ muốn theo họ học tập, chắc vì họ thấy tại hạ quá ngu xuẩn, chỉ lấy đạo lý chung chung đối phó."
"Vốn tưởng mình trải qua nhiều việc như thế, phải có chút tiến bộ. Hôm nay nói chuyện với hai vị mới biết, mình chẳng tiến bộ gì nhiều."
Ánh mắt Hàn An Quốc ảm đạm.
Lý Tả Xa nãy chỉ đứng nhìn, nổi giận:" Ta nghe nói, cần cù bù đắp được thiên phú, đại trượng phu không trên đời, không nghĩ cách tiến bộ, hoàn thiện bản thân, sao dễ dàng từ bỏ? Nếu vì thiên phú không tốt mà buông xuôi, thế khác gì người chết?"
"Ta nghe nói Hạ quốc tướng Phó Thanh, hồi nhỏ ham chơi, hoành hành đường phố, sau cầu học trải qua vô số khổ nạn, nay thực ấp hơn cả a phụ. Ngươi nếu thấy thiên phú không đủ thì càng nên dụng tâm học tập, tìm kiếm danh sư, không nên từ bỏ."
Hàn An Quốc cười khổ:" Chỉ là không tìm được danh sư dạy bảo."
Lý Tả Xa hơi do dự, nghĩ một lúc lấy vài cuốn sách trong bọc hành lý ra đưa cho Hàn An Quốc.
"Lão trượng, thế này là .."
"Binh pháp, nếu đám lão sư của ngươi thấy ngươi ngu xuẩn không chịu dạy, vậy thì xem sách, xem nhiều sẽ có thu hoạch."
Hàn An Quốc xem qua vài cái, thấy rất xa lạ:" Sách này quý quá, hậu sinh không dám ..."
"Không sao, ta rảnh rỗi thuận tay viết ấy mà, ngươi cầm mà xem."
Nghe câu này Hàn An Quốc và mấy bằng hữu mặt biến sắc, thuận tay viết binh pháp? Hắn run rẩy một lúc hỏi:" Lão trượng, người làm gì?"
"Là lão tốt đã về nhà thôi."
Hàn An Quốc cắn răng hành lễ:" Đa tạ lão trượng ban sách."
Lý Tả Xa nghiêm túc dặn dò:" Đừng vì mình không có thiên phú gì mà bỏ, dù người ngu xuẩn mấy chỉ cần khắc khổ cũng sẽ có thành tựu."
Đoàn quý nhân đi rồi, đám Hàn An Quốc vẫn ngồi im như thóc.
Mấy bằng hữu của hắn than:" Thì ra ngươi nói đều là thật."
Hàn An Quốc vốn có danh tiếng không hề nhỏ ở Trường An, mười mấy tuổi đã được coi là dê đầu đàn của văn sĩ nước Lương trong tương lai vì thế khiến hắn cuồng vọng, không coi ai ra gì.
Nhưng chỉ đi Trường An một chuyến, trực tiếp biến thành tự ti, thấy học vấn kém cỏi, thiên phú tệ hại, từ đó dốc lòng học tập.
Đối diện với vị Hàn An Quốc tầm thường mới hai mươi ba tuổi đã tinh thông bách gia tạp học lại cứ nói mình tầm thường, đám hảo hữu không sao hiểu nổi, người nước Lương càng không biết bình phẩm vị tài tử này thế nào.
Nay trải qua chuyện vừa rồi mới hiểu, thì ra là người tài có người tài hơn, bọn họ bị một người trẻ tuổi từ xa tới dạy dỗ cách quản lý nước Lương ...đúng là đại sỉ nhục.
Hàn An Quốc ổn định lại tâm tình, đứng dậy nghiêm túc nói:" Không thể lãng phí thời gian ... Ta về tiếp tục thỉnh giáo lão sư."
"Lão sư, không xong rồi, tên Hàn An Quốc kia lại tới."
Một người trẻ tuổi hoảng hốt chạy vào nhà nói với ông già đang viết văn chương.
Bút trong tay ông già tức thì rơi ngay xuống, mắt càng thêm kinh hoàng:" Cái gì? Tên đó lại tới rồi à? Vì sao hắn không buông tha cho ta? Sao không đi họa hại người khác?"
"Vì hắn mà ta không dám dạy học nữa ... Hắn vẫn cứ ép ta."
"Không gặp! Không gặp! Ta không gặp."
Lão tiên sinh kinh hoàng, người này làm ông ta mất sạch tự tin vào học vấn của mình rồi, thậm chí đôi khi hắn nói, ông ta còn chẳng hiểu cái gì, phải lấy đại đạo lý chung chung ứng phó. Vậy mà hắn không chịu từ bỏ, cứ tới quấy rầy đòi chỉ dạy.
Ngươi nhất định muốn lão phu nhận ngu dốt không có gì để dạy ngươi mời cam lòng sao?
Lão tiên sinh ngồi bệt xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Cùng lúc đó đoàn người Lưu Trường tới đô thành nước Lương.
Lữ Lộc thắc mắc:" Bệ hạ, sao thần nghe người trẻ tuổi Hàn An Quốc đó kể chuyện tới Trường An mà thấy quen quá."
Lưu Trường gật đầu:" Là Khúc nghịch văn hiến hầu đấy."
"Tên đó thật xui xẻo, thế là vừa tới Trường An liền gặp phải Khúc nghịch văn hiến hầu, bị giáo dục cho mất hết lòng tin, thành ra thế này." Lữ Lộc cảm khái:
Lý Tả Xa lắc đầu:" Ta thấy không hoàn toàn như vậy, mới đầu lòng tin bị phá hủy, trở nên thiếu tự tin. Nhưng ta thấy hắn không phải kẻ ngu xuẩn, mang sự khiêm tốn đi học tập, vẫn luôn thấy mình kém cỏi, vậy chỉ có thể nói hắn rất giỏi. Người càng có thiên phú càng dễ nhận ra thiếu xót của mình, nên trở thành khiêm tốn ... Năm xưa ta cũng thế, càng đọc binh pháp nhiều càng thấy té ra mình là phế vật ... Con người đều trưởng thành như thế."
Lữ Lộc trầm tư:" Nhưng xem ra hắn khiêm tốn quá rồi."
Lưu Trường cười to:" Không sao, nếu hắn có chân tài thực học, sự khiêm tốn này sẽ đưa hắn tới vị trí cao hơn, người trẻ tuổi cần mài rũa mới được, nếu có duyên sẽ còn gặp lại."
Đang đi trên đường, đột nhiên nghe thấy phía xa truyền tới tiếng tranh chấp, tựa hồ có người đang vây xem, đám Lưu Trường bị thu hút. Lưu Trường càng tò mò đẩy đám đông ra lên trên cùng.
Chỉ thấy mấy du hiệp vây quanh hai người một già một trẻ.
Đám người kia lớn tiếng nói:" Ta thấy ngươi tuổi cao nên không chấp, ngươi lại dám trộm bội kiếm của ta! Nếu không giao ra, ta bắt ngươi lên quan."
"Ồ có trộm à?" Trường lão già thích xem trò vui, nhưng nhìn một cái liền biến sắc:
Tên cầm đầu kéo ông tay áo ông già, mặt mày ngông nghênh:" Trả bội kiếm cho ta, nếu không ta đánh chết."
Ông gà và người trẻ tuổi không nói gì lạnh lùng nhìn hắn.
Chợt có người vỗ vai tên cầm đầu.
Hắn vừa quay lại thấy một tráng hán cao hơn mình hai cái đầu đứng đó, sắc mặt bất thiện, gây cảm giác áp chế cực mình.
Tên cầm đầu lùi lại:" Ngươi là ai?"
"Nãi công!"
Lưu Trường tung chân đá, tên du hiệp kêu thảm bay đi, số còn lại kinh hoàng la hét, Lưu Trường như hổ vào bầy dê, vật ném đấm đá, chỉ chốc lát cả đám lăn lê bò xoáy.
"Chó má, dám cướp của xá nhân của ta."
"Người đâu, lột y phục của chúng."
Quý Bố không kịp hàn huyên, nói nhỏ:" Bệ hạ, bỏ đi, đừng lột y phục của chúng."
"Quý công, đám ngày ngang nhiên cướp bội kiếm của ngươi, sao còn nói giúp."
"Không, kiếm của hắn đấy."
"Hả?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com