Lưu Trường trầm mặc nhìn tên đầu lĩnh du hiệp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, lại nhìn đám du hiệp rên la thống khổ bên cạnh.
"Quý Bố à, dù ngươi có thiếu tiền cũng không nên đi cướp kiếm của người ta chứ ... Thành ra thể thống gì nữa."
"Giờ thì hay rồi ngươi ăn trộm kiếm của người ta, ta còn đánh người ta một trận. Thế không phải thành cướp rồi à?"
"Luật pháp Đại Hán không cho cướp đâu, dù là hoàng đế cũng không được cướp."
Quý Bố thở dài:" Hắn không xứng với thanh bảo kiếm này, cũng không tính là cướp, hắn và trưởng bối trong nhà thần có thân thích, coi như là giáo huấn con cháu kém cỏi trong nhà ... Sao bệ hạ ở đây?"
Không phải cướp là tốt rồi, nếu là cướp thì trẫm phải dẫn ngươi bỏ trốn, tránh bị quan lại bắt đi, Trường lão gia không sợ nữa, cười nói:" Ta không ngờ gặp được ngươi ở đây, cứ tưởng ngươi ở phương nam chứ. Ta vừa tới phương bắc thị sát dân tình, chuẩn bị quay về, sao ngươi ở đây."
"Nên đưa hắn tới y quán trước, tránh ảnh hưởng tới tính mạng."
Mọi người một phen bận tíu tít, người vây quanh cũng dần tản đi, quan lại đương địa không ra mặt, Lưu Trường tức giận, sớm nghe nói quan lại nước Lương lười biếng, không ngờ lười tới mức này. Giáp sĩ tuần tra làm ăn kiểu gì thế.
Đợi người đi cùng đưa đám xấu số tới y quán, Lưu Trường và Quý Bố kiếm quán ăn ngồi xuống.
Quý Bố nghiêm túc nói:" Thần thời gian trước đúng là ở phương nam, điều tra được không ít chuyện, về sau tới nước Tề bái kiến một vị cố hữu. Nhưng tới nơi mới biết cố hữu mất rồi, con cái ông ấy vì một đại án bị liên lụy nên đào tẩu ... Thần nghe ngóng mãi rốt cuộc biết chúng chạy tới nước Lương. Vừa rồi mấy tên du hiệp mà bệ hạ đánh là hậu quân của cố hữu thần."
Lưu Trường càng thêm tò mò:" Nói kỹ xem nào?"
"Năm xưa thần từng phò tá Bá vương, bệ hạ hẳn biết." Quý Bố hồi ức:
"Đương nhiên biết, ngươi thấy trẫm so với Bá vương thế nào?" Lưu Trường giơ tay lên khoe cơ bắp cuồn cuộn:
Quý Bố bình tĩnh nói:" Bá vương hơn một bậc."
"Cái gì?"
Lưu Trường sầm mặt, cực kỳ không vui:" Trẫm trời sinh thần lực, mười bốn tuổi đã nâng đỉnh lớn, hoành hành triều đình, chưa hai mươi đã không còn đối thủ, Bá vương chẳng lẽ hơn được trẫm sao?"
Quý Bố đang định nói thì nhi tử đáp thay:" Tất nhiên là bệ hạ hơn một bậc, chỉ là hậu quân so với tiền nhân luôn thua thiệt. Ví như Hoài Âm hầu có hơn Bạch Khởi, Tôn Vũ không, cũng khó trả lời."
"Ai bảo khó trả lời, sư phụ trẫm ngày ngày chửi mắng Bạch Khởi, Tôn Vũ ..." Lưu Trường phất tay:" Thôi, ngươi nói tiếp đi."
Quý Bố kể:" Sau khi Bá vương bại, thần bị truy na, đóng giả gia nô mà trốn ở Chu gia, Chu gia vì bảo vệ thần đi gặp Nhữ Âm hầu nhờ dâng thư lên hoàng đế ... Sau đó chuyện thành, ông ấy không chịu gặp thần nữa, nói là không muốn mang ơn ra bắt chẹt ... Còn về phần nhà họ bị liên lụy thì do lần Triều Thác bị ám sát, du hiệp Điền Trọng là đệ tử Chu gia."
"Chu gia vang danh hào hiệp, con cháu lại tệ hại ... Hoành hành khắp nơi, làm vấy bẩn bảo kiếm đại phụ để lại, thần nhất thời tức giận cướp kiếm hắn."
Lưu Trường hiểu rồi:" Làm việc thiện không mong báo đáp, đúng là hào hiệp một đời ... Ngươi thay hắn giáo huấn hậu nhân cũng là hiểu được."
"Những năm qua ngươi đi khắp nơi, có thành quả gì không?"
Quý Bố nhìn Quý Huân, hắn vội rời đi, lúc lâu sau mang tới một cỗ xe ngựa, đầy ắp văn thư.
"Thần mới đầu đi các nơi điều tra tình hình quan lại, tấu lên triều đình, nhưng tác dụng không nhiều ... Tuổi thần lại cao, e thời gian không nhiều, nên tìm hiểu phong tục tập quán dân sinh, nhu cầu của bách tính cùng địa lý khí hậu."
Lưu Trường đứng bật dậy, không ai hiểu sự quý giá của những văn thư này hơn y.
Tuy triều đình có thống kê, nhưng chắc chắn không có phong tục tập quán gì cả, Quý Bố từng đánh trận, giỏi quản lý, nên điều tra dân tình, địa lý rất tới nơi tới chốn.
Nếu có thể làm thành sách, Lưu Trường thấy đây là cuốn danh tác địa lý đầu tiên của Đại Hán.
Ảnh hưởng không tầm thường.
Lưu Trường sai Lữ Lộc:" Thu hết lại, tìm quan viên địa phương, đưa về Trường An giao Lục Giả, ông ấy biết làm sao."
Rồi quanh sang Quý Bố:" Nếu là danh tác, phải có tên mới được."
Quý Bố chắp tay:" Chưa có, xin bệ hạ đặt."
"Vậy gọi là Lưu Trường quan thiên hạ luận." Trường lão gia chớp thời cơ rất nhanh:
Lữ Lộc mím môi:" Bệ hạ, tên người phải kỵ húy ... Với lại sách này liên quan gì tới bệ hạ?"
"Hử, Quý Bố quan sát thiên hạ không phải khi trẫm chấp chính à? Chính là quan sát thiên hạ trong thời gian Lưu Trường chấp chính, gọi tắt là Lưu Trường quan thiên hạ luận có gì sai?"
Lữ Lộc á khẩu rồi, đành đi làm việc.
Thái độ của Lưu Trường tốt hơn nhiều:" Quả nhiên không thẹn là xá nhân giỏi nhất của trẫm, thứ ngươi viết có thể lưu danh sử sách."
Quý Bố bình tĩnh hỏi:" Bệ hạ từ nước Đường về có đi thăm Triệu công không?"
"Đi rồi, lão già đó sống ngày càng thoải mái, ba đứa con đều đã làm quan. Gặp trẫm, ông ta kích động lắm, khi trẫm đi còn rơi lệ nóng ..."
"Giờ ông ấy bị biếm thành dân mà bệ hạ còn cướp gia súc của người ta ăn à ..."
"Không sao, trẫm để lại tiền đủ mua nhiều gia súc hơn rồi, với lại trẫm giết đâu, ông ta tự nguyện đấy chứ ... À, có chuyện vui lắm, ông ta có láng giềng, không ngờ chính là tên Vu chỉ biết tính hung, hắn ngửi thấy mùi thịt mò tới không ngờ thấy trẫm quay đầu bỏ chạy , còn lẩm bẩm đại hung, đại hung."
Quý Bố cười to, về phần tình hình bệ hạ ra sao không cần hỏi nữa, so với mấy chục năm trước ông ta gặp, bệ hạ không thay đổi gì nhiều ...
Đoàn người chậm rãi đi tới đô thành nước Lương, gần tới nơi, sĩ tốt đã bày sẵn đội ngũ, Lương vương Lưu Khôi đứng bên đường, vất vả chờ đợi huynh đệ nhà mình.
"Trường!"
"Bệ hạ!"
Lưu Khôi từ xa nhìn thấy xe ngựa cao hứng hô to, vội vàng sửa lời.
Lưu Trường cười ha hả nhảy xuống xe, trước tiên không phải thi lễ mà vỗ cái bụng tròn tròn của Lưu Khôi, hai huynh đệ cũng chẳng thèm để ý tới lễ pháp, choàng vai bá cổ nhau rất vui vẻ. Các vị phu nhân tất nhiên cũng vội đi đón hoàng hậu.
Lưu Khôi vui lắm:" Nghe nói đệ sắp tới, ta đợi lâu lắm rồi, sao bây giờ mới đến? Ta đợi mất tám ngày đấy ... Chẳng lẽ trên đường gặp chuyện gì?"
"À, nửa được gặp mấy nghìn tên du hiệp muốn cướp một ông già, trẫm một mình ra tay đánh lui ...
"Ồ chắc là gặp mười mấy du hiệp à?" Lưu Khôi rất hiểu đệ đệ, trực tiếp xóa bỏ thành phần khoa trương:
"Vấn đề du hiệp đúng là làm khó nước Lương rất lâu ... Đúng rồi, Triều Thác đang xử lý du hiệp đấy, tên xá nhân đó của đệ thật tàn nhẫn, ra tay một cái là nhổ tận gốc du hiệp trong huyện ... Đến ta cũng nghe thấy."
"Hả, có chuyện đó sao?"
"Đệ không biết à? Gần đây Triều Thác làm được không ít việc, cả quân thủ cũng bị kinh động viết thư cho ta."