Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1050 - Chương 1051: Không Ai Dám Bắt Nạt Kẻ Xấu.

Chương 1051: Không ai dám bắt nạt kẻ xấu.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, trái phải là Lương vương và Lương tướng Cận Đình.

Có câu trên làm sao dưới học vậy, quan viên nước Lương đều giống Lương vương, người to bụng lớn, cồng kềnh vụng về.

Đây chính là nơi Trương Thương thích nhất.

Vị Lương tướng đời trước vị chậm trễ chính vụ mà bị bãi miễn, nhưng Cận Đình thay thế cũng chẳng khá hơn, bất kể ai tới nơi này đều phát triển lệch lạc.

Lưu Trường nhìn đám quan viên trầm tư, hay là để Triều Thác tới làm quốc tướng?

Có điều trước tiên để hắn ở huyện tôi luyện đã.

"Ngũ ca, trẫm ở trong huyện tranh chấp với người ta, tới khi trẫm đi, huyện nha chẳng phái người tới, thậm chí ngay một giáp sĩ cũng không thấy ..."

Lưu Khôi hơi hổ thẹn, chỉ Cận Đình:" Những chuyện này do quốc tướng phụ trách."

Nụ cười Cận Đình cứng đờ, bị đại vương bán rồi, hắn đành một mình gánh tội, cúi người hành lễ:" Bệ hạ, lỗi của thần, thần trị quốc không nghiêm, xin trị tội thần."

Lưu Trường không biết làm sao:" Ngũ ca, là quân vương sao có thể đẩy lỗi cho đại thần? Quân vương phải có trách nhiệm, sai thì sửa mới là bậc hiền minh."

Lữ Lộc không ngờ một ngày được nghe bệ hạ mình nói ra lời ấy.

Nào nào, ngài nhìn thẳng vào thần nói câu ấy đi.

Lưu Khôi giải thích:" Sau khi cải cách, ta chưa từng tham dự quốc sự, mọi việc giao chư thần, những chuyện này ta thực sự không biết gì."

"Không ngờ Ngũ ca cũng học cái xấu rồi, năm xưa thật thà chất phác như thế, có phải do thư từ qua lại với Như Ý nhiều quá không?"

Cận Đình chủ động nói:" Bệ hạ, đúng là không liên quan tới đại vương. Tình huống nước Lương hình thành không chỉ ngày một ngày hai, nếu nói tới ngọn nguồn phải truy tới thời Trương tướng. Nước Lương được thiên nhiên ưu đãi, không cần làm gì, nếu can dự quá nhiều thành không hay, kết quả phát triển tới nay muốn thay đổi khó lắm."

"Bệ hạ, có chuyện này thần không biết nên nói không?"

Lưu Trường phất tay:" Nói!"

"Triều đình vì sao không cho chiêu mộ hiền tài trong nước, hiện trong nước có rất nhiều hiền tài, thần lại chẳng thể chiêu mộ, khiến hiền tài bỏ sót."

"Triều đình tất nhiên có tính toán của triều đình, muốn làm quan phải khảo hạch. Đám danh sĩ cậy già lên mặt, cho rằng khảo hạch là không tôn trọng họ, không chịu ra làm quan là báo thù trẫm. Ha ha ha, trẫm hiền tài như mây, thiếu gì chứ? Nếu chúng mang tâm tư đó thì vứt bỏ ở đồng hoang cho rồi. Đám danh sĩ ngó lơ lợi ích quốc gia, trẫm chưa đốt sách chôn chúng đã là nhân từ."

Cận Đình mặt mày nhăn nhó khổ sở:" Nước Lương đông dân, danh sĩ nhiều, bọn họ cổ xúy khảo hạch là không tôn trọng hiền tài, muốn lôi kéo người khác không tham dự khảo hạch."

"Bọn họ suốt ngày lên báo chửi mắng chế độ, thần muốn làm việc đều rất khó khăn."

Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Sao không báo triều đình?"

"Thần dâng thư ba lần, nhưng triều đình bận cải cách không trả lời.

"Đám chó má, bản thân không đủ năng lực tham dự khảo hạch, sợ mất đi lợi ích nên làm hại lợi ích triều đình ... Thái úy đâu?"

Lữ Lộc cả kinh chắn trước mặt Lưu Trường:" Bệ hạ, xin chờ nổi giận, chuyện này nên dùng cách ôn hòa để giải quyết. Đám người đó tuy không ra gì nhưng có thanh danh lớn ở đương địa, đệ tử vô số, sức ảnh hưởng lớn, nếu giết đi, không lợi cho thanh danh của bệ hạ."

"Ai bảo trẫm muốn giết, trẫm muốn chôn chúng."

Lưu Khôi cũng giữ tay y:" Trường, nên nghĩ cách khác, không nên làm hại thanh danh."

Cận Đình không nói gì, có lẽ là vì ngày ngày bị đám danh sĩ chửi bới nên uất ức lắm."

"Nếu chúng chỉ không tham gia khảo hạch, trẫm mặc xác chúng, nhưng nói xấu chính sách, đầu độc người trẻ tuổi thì không thể tha." Lưu Trường quát:" Quốc úy."

"Có thần!" Lương quốc úy Thái Nhung lề mề đứng dậy:

Từ khi quốc thái úy sửa thành quốc úy, quan chức này mất đi chút khí phách, nhưng vẫn nắm binh mã cả nước, không thể đùa.

Lưu Trường không cho ai khuyên can:" Nếu chúng ta nhẫn nhịn, đợi ngày sau chúng làm quan thì thế nào? Chúng dám liên hợp chống lại chính sách triều đình, có khi mai dám liên hợp đưa tân hoàng lên ngôi."

Hoàng đế nói thế, người khác nào dám nhiều lời nữa.

"Thái Nhung, ngươi dẫn người tới mời danh sĩ nước Lương tới vương cung, nói hoàng đế mời ... Nếu tới lên xe, không muốn tới thì lên xe tù."

"Vâng!"

Thái nhung dẫn người đi mời thái úy, tâm tình tốt lắm.

Tuy là quốc úy, nhưng bình thường bị đám người này chửi bới thậm tệ.

Chửi ông ta là khốc lại, dùng đủ loại văn chương để bôi nhọ, giờ có hoàng đế chống lưng rồi, ngươi dám vênh váo xem, ta chặt đầu ngươi làm cầu đá.

Khi thái nhung hùng hổ xông vào phủ danh sĩ, đám danh sĩ đang tổ chức yến hội đều giật mình.

Đám danh sĩ thường ngày mỉa mai chế giễu ông ta, nay đều nhiệt tình đứng lên nghênh đón.

"Thái công tới rồi."

"Bọn ta đang nhắc tới ngài thì ngài tới, trùng hợp quá, nhớ năm xưa ngài dẫn quân thảo phạt tặc khấu xung quanh, lấy một địch mười, thực sự vũ dũng. Bọn ta đang dùng văn chương ca ngợi chiến tích của ngài."

Thái Nhung nhìn những gương mặt tươi cười đó, lòng kinh ngạc lắm:" Thái độ danh sĩ của các ngài đầu rồi, sao giờ không thấy."

"Ha ha ha Thái công, bọn ta đều là người bình dung tục, làm gì có thái độ ngài chứ, thường ngày ngưỡng mộ ngài, nhưng sợ thần uy nên không dám thân cận thôi."

Nghe vậy Thái Nhung cũng cười gật gù.

Không ai đánh người đang cười, thái độ đám người này khách khí như thế, Thái Nhung tất nhiên cũng không làm khó họ. Nhiệt tình kể chuyện bệ hạ có lời mời, những người này biết bệ hạ mời thì kích động lắm, thậm chí có người cảm động rơi lệ. Có người nắm tay Thái Nhung nói:" Mong ngài đưa bọn ta đi ngay bây giờ, bọn ta ngày đêm nhớ bệ hạ, nếu được gặp bệ hạ thì thật là may mắn."

Tức thì khung cảnh ấm áp, mọi người nắm tay nói cười, chỉ có đám giáp sĩ mặt mày lạnh lùng, tay cầm nỏ nhắm vào họ, chứng kiến tất cả.

Chuyện thuận lợi hơn Thái Nhung nghĩ nhiều, ông ta tới không ít nơi, cũng phái đi không ít người, nhưng đi tới đâu đám danh sĩ đều tươi cười đón tiếp.

Bọn họ tựa hồ chỉ sau một đêm biến thành người khác, ai nấy hiền hòa dễ nói chuyện, không thấy vẻ thanh cao chướng mắt thường ngày đâu.

Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, đám danh sĩ tranh nhau tới vương cung, hiện bọn họ đều nghỉ ngơi ở dịch xá bên cạnh.

Dưới khuôn mặt tươi cười đó là trái tim thấp thỏm.

Họ bình thường chửi mắng Lưu Khôi, viết văn đả kích quốc tướng, vì họ biết đối phương không xử tử mình. Nhưng đối diện với vị hoàng đế chẳng những giết người, diệt tốc, xóa bỏ học phái này ... Bọn họ sợ hơn đối diện với Thủy hoàng đế.

Chửi người tốt được chứ không dám chửi kẻ ác.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment