"Bệ hạ!"
Cả trăm người đồng loạt bái kiến, Lưu Trường ngồi ở thượng vị chỉ lạnh lùng nhìn họ, chẳng nói chẳng rằng.
Nay quỳ trước mặt y chính là đám danh sĩ có danh vọng nhất trong nước Lương, cũng chính là những kẻ thường ngày cùng đệ tử của mình suốt ngày phê phán chính sách triều đường.
Bọn họ không có hành vi công khai đối kháng triều đường, ví như đập phá trường thi, ra đường tuần hành, chỉ có khi giảng học lại bình luận chính sách triều đình không thỏa đáng ... Bọn họ hoàn toàn coi đó là kiến nghị cá nhân, không cho rằng đó là chống lại chính lệnh. Nhưng vì ảnh hưởng của họ khiến chính sách triều đình thực thi vô cùng khó khăn.
Bọn họ hiểu pháp luật, mọi việc làm trong quy củ, nên không sợ gì cả, nhưng đối diện với Lưu Trường, người không nằm trong quy củ, bọn họ sợ hãi.
Lưu Trường cười nhạt:" Chư vị ... Khi trẫm tới nghe nói nước Lương nhân tài lớp lớp, hiền tài vô số ... Nhưng trẫm không tin chuyện này.
"Các nơi thiết lập khảo hạch, thành tích nước Lương kém nhất, chẳng bằng Nam Việt."
"Thiên hạ hiền tài không có ở Lương rồi."
Đám danh sĩ hiền lành tới mấy nghe một câu này cũng ức nghẹn họng, huống hồ họ đâu có hiền lành gì, lập tức có người đứng dậy:" Bệ hạ, nước Lương hiền nhân không ít, quá khư có Lý Khôi, Ngô Khởi ..."
"Đừng nói quá khứ với trẫm, trẫm nói hiện nay, các ngươi có hiền tài gì? Dù là người cổ như Ngô Khởi, chẳng phải cũng đi quy thuận nước khác à?" Lưu Trường cắt lời:" Hôm nay trẫm triệu tập các ngươi tới không phải để sỉ nhục các ngươi, các ngươi tài năng không đủ, không sao cả."
Lại có người không nhịn được:" Bệ hạ, nước Lương không phải không có hiền nhân."
"Thế đâu? Vì sao không thấy ai cả, người tham gia khảo hạch thì ít, thành tích thì thấp ... Thế hiền nhân đi đâu rồi?"
Đám danh sĩ nhìn nhau á khẩu, cố nén lửa giận trong lòng, danh sĩ vừa rồi lại nói:" Nếu bệ hạ muốn, có thể khảo hạch bọn thần! Nếu bọn thần không trả lời được, bọn thần nhận bình luận của bệ hạ, nếu bệ hạ thấy không tệ, xin chớ sỉ nhục bọn thần."
Sỉ nhục quê hương một người là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, không khác gì sỉ nhục cha mẹ.
Một câu nói nước Lương không có hiền nhân làm bọn họ không sao chấp nhận được.
Lưu Trường cười to:” Vậy trẫm có điều nghi hoặc, xin thỉnh giáo các vị."
Đám danh sĩ lập tức tinh thần phấn chấn, chỉ cần nói tới học vấn bọn họ sợ gì.
"Không biết bệ hạ nghi hoặc cái gì?"
"Trầm nghi hoặc, vì sao nước Lương không có hiền tài?"
Đám danh sỉ lập tức bị lửa giận che mờ lý trì, có người không sợ mất đầu nói:" Bệ hạ, không phải không có hiền tài, mà là không có quân vương tán thưởng."
Lưu Trường cười càng to hơn:" Ha ha ha, tán thưởng cái gì, tán thưởng các ngươi không qua nổi khảo hạch à? Thế ngươi biết làm gì nhỉ, ngoại trừ đứng đây vươn cổ ra thì ngươi biết làm gì?"
"Thần tinh thông Hàn Tử."
"Vậy sao không qua được khảo hạch?"
"Không phải không qua được mà là không muốn, khảo hạch là bất kính với sĩ nhân!"
Câu này nói ra liền hối hận, cả đám tức thì im re.
"Lý do không tệ, đi lừa trẻ lên ba thì được, lừa không nổi trẫm ... Các ngươi rõ ràng không khảo hạch được, cần gì phải vờ xem thường?"
Lưu Trường thở dài lắc đầu:" Thôi, hôm nay trẫm gọi các ngươi tới đây là để tặng sách, triều đường cách đây không lâu soạn được một bộ sách vỡ lòng, trẫm muốn tặng các ngươi, các ngươi chịu khó học, sẽ có tiến bộ."
"Trẫm biết người đọc sách nước Lương kém cỏi, yên tâm, trẫm hạ lệnh để các ngươi được khảo hạch riêng, đề thì đơn giản chút ... Nếu sau này sĩ tử nước Ngô cùng điểm với Tây Đình, nước Hạ sẽ ưu tiền lựa chọn ..."
Đám danh sĩ mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Nước Lương còn kém cả nước Hạ, Tây Đây? Sỉ nhục, sỉ nhục, bọn ta chính là đại quốc Trung Nguyên, sao có thể đem so với người Hồ?
Lữ Lộc thấy họ nghiến răng muốn nát rồi, cẩn thận lùi lại, năng lực sỉ nhục người khác của bệ hạ không kém năm xưa.
"Bệ hạ, sao có thể sỉ nhục bọn thần như thế?"
"Sĩ có thể giết, không thể làm nhục."
Lưu Trường lắc đầu:" Khảo hạch không được thì tự sát sao? Đó không phải là hành vi đại trượng phu .. Các ngươi đừng hiểu lầm, trẫm nói là vì quan tâm các ngươi, cho các ngươi ưu đãi ... Nếu các ngươi vẫn thấy khó, trẫm nâng cao đãi ngộ, vừa rồi Tây Đình có hơn 300 người thông qua khảo hạch, để trẫm bảo họ tới dạy các ngươi, nhất định các ngươi sẽ qua được khảo hạch ..."
Người lớn tiếng nãy giờ là Điền tiên sinh, là vị tiên sinh bị Hàn An Quốc làm suốt ngày phải trốn trong nhà, giờ lại bị sỉ nhục thế này, thiếu điều gào lên:" Xin bệ hạ khảo hạch tại chỗ, nước Lương không thiếu hiền tài, cũng không ai sợ khảo hạch hết."
Danh sĩ khác mắt đỏ hoe, ức muốn khóc:" Bệ hạ, xin bệ hạ thiết lập khảo hạch, bọn thần chứng minh tài năng của mình."
Lưu Trường thương hại nói:" Bỏ đi, trẫm không làm khó các ngươi ... Học tập là cả quá trình, các ngươi về chịu khó đọc sách vỡ lòng trẫm đưa, tương lai sẽ qua được mà."
"Hu hu hu ..."
Đám danh sĩ đấm đất khóc tại chỗ, không ai chịu đi cả, giờ mà đi thì thành cái gì? Thành xác nhận nước Lương không có hiền tài, bọn họ làm sao ngẩng đầu lên làm người, làm sao thu nhận đệ tử? Riêng việc làm nhục quê hương, các hương thân phụ lão sẽ không tha cho mình, nói không chừng ra đường bị người ta nhổ nước bọt vào mặt.
Nhưng Lưu Trường không cho họ cơ hội, bỏ đi luôn, để lại đám danh sĩ gào khóc.
Về tới phòng, Lưu Trường không nhịn được cười:" Ha ha ha, lâu lắm trẫm không dùng phép khích tướng, ai ngờ uy lực không giảm chút nào."
Lữ Lộc cười méo miệng:" Bệ hạ nói thế ai mà chịu nổi, danh sĩ nước Lương tâm cao khí ngạo, bệ hạ lại bảo đem sĩ tử Tây Đình tới dạy họ, thần thấy mấy vị tuổi cao ngất luôn rồi ... Chuyện này mà truyền đi thì ảnh hưởng lớn lắm."
"Truyền đi, trẫm muốn truyền đi đấy, truyền cho chúng nhục, trẫm không phải bạo quân như a phụ, không có đủ lý do, trẫm không giết chúng."
"Vậy tiếp theo thì sao ạ, bệ hạ cho họ tham dự khảo hạch sao?"
Lưu Trường bĩu môi:" Làm gì có chuyện hay thế, đám người này dù có làm quan cũng không phải quan tốt, trẫm muốn chuyện truyền đi để nhiều người tới sau đó mở khảo hạch. Đối với đám danh sĩ này phải nghiêm khắc, còn người trẻ tuổi thì thêm điểm, khi đó cái gọi là danh sĩ trượt hết, người trẻ tuổi thông qua ... Ngươi nói xem sẽ có chuyện gì?"
Lữ Lộc ngẫm nghĩ:" Như thế sẽ khiến người Lương đều cho rằng đám lão già này không có tài năng gì. Nhưng bệ hạ, họ có thể nói mình không thèm khảo hạch nghiêm túc, nhường cơ hội cho người trẻ."
Lưu Trường gằn giọng:" Càng tốt, nếu họ dám nói thế, đám sĩ tử trẻ sẽ hận họ, sau này họ còn xúi bẩy được ai nữa?"
"Ngươi phái người đi gọi tên Hàn An Quốc lại đây, bảo hắn tham gia khảo hạch, trẫm muốn dùng hắn đả kích đám danh sĩ này."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com