Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1052 - Chương 1053: Danh Sĩ Phản Kích.

Chương 1053: Danh sĩ phản kích.

Được người ta cố ý lan truyền, chuyện hiền tài thiên hạ không ở Lương lan đi như lửa cháy đồng hoang.

Không chỉ trong giới sĩ nhân, thậm chí ở bách tính tầng thấp cũng khơi lên sóng gió lớn.

Ở thời đại con người mang tình cảm gắn bó quê hương rất mạnh này, lời nói của bệ hạ thực sự là coi rẻ tất cả người Lương, ngay cả mã phu, xa phu còn chẳng chịu nổi, huống hồ là những sĩ tử trẻ.

Bệ hạ xưa nay có tiếng là thánh thiên tử, cho nên bách tính cũng không ngay lập tức ra đường chửi bới, mà hỏi nhau tại sao bệ hạ lại nói thế. Tức thì có không ít người tốt bụng hiểu chuyện nói, đó là thành tích khảo hạch của người Lương rất kém, còn không bằng cả Tây Đình.

Nước Lương là nơi giàu có, người đọc sách vì vậy rất nhiều, bách tính quen thấy cảnh danh sĩ, sĩ tử đứng giữa đường thao thao bất tuyệt nói những lời họ không hiểu. Trước kia bách tính thấy cảnh đó thì kính phục, giờ nghe nói sĩ tử nước mình khảo hạch không bằng người ta, liền tức giận, cơn giận có chỗ phát tiết rồi, ra đường thấy sĩ tử là gườm gườm nhìn, đám này làm mất mặt nước Lương.

Đám sĩ tử chẳng thể nói với bách tính luận điệu khảo hạch xem thường sĩ tử, họ chỉ biết đạo lý đơn giản, các ngươi khảo hạch kém người khác.

Trăm miệng không cãi được.

Bọn họ tụ tập lại lũ lượt kéo tới đô thành, bọn họ chứng minh, nước Lương không phải không có hiền tài.

Mà Hàn An Quốc đang định tới nước Tề thì bị mấy hảo hữu chặn lại.

"An Quốc, trong giới sĩ tử trẻ nước Lương, ngươi là tài năng nhất, chẳng lẽ ngươi chấp nhận lời của bệ hạ sao? Thiên tài thiên hạ không ở Lương, đây là đại sỉ nhục."

Hàn An Quốc nhìn có vẻ rất bình tĩnh:" Bản thân ta vốn không có tài năng gì, đi càng xác thực nhận định bệ hạ sao? Nước Lương chắc chắn là có hiền tài, tuy không bằng Trường An ..."

Đám hảo hữu giữ lấy:" Không được, làm gì có ai học vấn bằng ngươi? Dù không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ cho quốc gia chứ.

Khi hai bên đang tranh chấp không thôi, chợt có giáp sĩ tìm tới.

"Hàn An Quốc là ai?"

"Là ta!"

"Bệ hạ nghe nói tới thanh danh của ngươi, muốn ngươi tham gia khảo hạch!"

"Ài ..."

Mặt Hàn An Quốc càng đau khổ.

Thế là toàn bộ hiền tài nước Lương đều tới đô thành, mà các danh sĩ thì không ai rời đi. Bọn họ cũng nhìn ra, đó là phép khích tướng của bệ hạ, ép họ tham gia khảo hạch. Nhưng họ hết cách rồi, bệ hạ cứ khăng khăng họ không đủ tài nên không tham gia khảo hạch, nếu họ không tự chính mình thì thanh danh thối hoắc.

Lúc này danh sĩ Quách tiên sinh của Nho gia tìm tới Điền tiên sinh đang nhíu mày suy tư trước vương cung.

"Điền công à ... Bệ hạ dương mưu làm chúng ta bị động như thế, ngài nói phải làm sao?"

Điền tiên sinh lắc đầu:" Còn làm sao được, chỉ có thể tham dự khảo hạch chứng minh bản thân. Bệ hạ nắm tiếng nói thiên hạ, nếu chúng ta không tham dự là gánh lấy tiếng vô dụng, về nhà tới cả hạ nhân xem thường."

Quách tiên sinh đột nhiên cười:" Kế sách của bệ hạ không tệ, đáng tiếc ... Bệ hạ còn trẻ lắm."

"Ồ, Quách công có cách gì?"

"Đơn giản lắm, trước tiên tham gia khảo hạch, đây là điều khó tránh được, nhưng thông qua rồi, chúng ta trực tiếp dâng thư từ giã ... Tập thể từ giã ... Để cho thiên hạ thấy phong cốt người Lương chúng ta"

Danh sĩ để ý nhất thanh danh, đó là bát cơm của họ.

Điền tiên sinh nghe mà biến sắc:" Bệ hạ vốn bất mãn với chúng ta, nếu làm thế sẽ chuốc lấy họa sát thân."

"Vậy thì phải làm sao nào? Chẳng lẽ phải thông qua khảo hạch, sau đó làm lại ở địa phương à? Với thân phận của chúng ta, như thế chẳng phải là sỉ nhục sao? Huống hồ, chúng ta đông như thế, chỉ cần bệ hạ không muốn mất lòng dân thì chắc chắn không giết chúng ta."

Điền tiên sinh do dự một lúc lắc đầu:" Ta sớm quyết chuyên tâm làm nông, không dạy đệ tử nữa, lần này chưa đi là vì không thể làm mất mặt quê hương."

Quách tiên sinh không vui, hừ một tiếng:" Nếu ông dám tiết lộ với bệ hạ, ông sẽ là tội nhân của nước Lương!"

Ngày càng có nhiều sĩ tử tới đô thành, bọn họ muốn bệ hạ mở khảo hạch, họ muốn chứng minh tài năng của bản thân, để bệ hạ thu hồi câu nói đó.

Rốt cuộc bệ hạ cũng mở khảo hạch, nhân số không ít, các danh sĩ lòng dạ nham hiểm, các sĩ tử nhiệt huyết sôi trào.

Vì nhân số tham gia quá nhiều, cho nên địa điểm phải đặt ở đông uyển của Lương vương, đó là nơi đi săn, diện tích rộng rãi.

Hàn An Quốc cũng ở trong số sĩ tử đó, mang theo tâm trạng thấp thỏm tham gia khảo hạch lần này.

Khảo hạch có bốn hạng mục, chia ra trong hai ngày, thực ra không phải khó lắm.

Lưu Trường thời gian qua không lộ mặt, quan lại và giáp sĩ tới giám khảo ngày một nhiều, mấy tờ báo nước Lương đều kể chuyện này. Chuyện xảy ra ở nước Lương thu hút tuyệt đại đa số ánh mắt thiên hạ.

Khảo hạch rất nhanh kết thúc, các danh sĩ tự tin, nhìn nhau ẩn chứa nụ cười.

Đợi kết quả đưa ra, bọn họ có thể diễn màn rầm rộ từ quan cho hoàng đế xem rồi.

"Khảo hạch trúng tuyển 127 người."

"Lý Điềm Mông Huyện, thông qua khảo hạch, xếp 127"

"Lưu Tấn Năng Huyện, thông qua khảo hạch, xếp 126"

"Lưu Huyền ..."

Ở cửa vương cung, các giáp sĩ treo danh sách thông qua khảo hạch trên hai bức tường, còn có giáp sĩ chuyên môn lớn tiếng đọc danh sách, giọng các lúc càng lớn. Mà xung quanh vương cung, tụ tập đám đông sĩ tỉ, nóng ruột chen lấn nhau xem mình có trong đó không, ai mà nghe được tên mình thì reo hò, lập tức bị giáp sĩ cảnh cáo.

Quách tiên sinh đứng đầu dám danh sĩ, ngạo nghễ nhìn người khác cười.

"Liên hệ hết chưa? Đợi lát nữa đọc xong danh sách, chúng ta sẽ từ giữa ngay trước mặt mọi người ... Nói bệ hạ xem thường hiền tài nước Lương, để các sĩ tử trợ uy cho chúng ta."

"Ngài yên tâm, hơn tám mươi người có cả Vương công, Trương công đã đồng ý rồi. Có nhiều sĩ tử ở đây như thế, bệ hạ có giận tới mấy cũng không thể giết chúng ta được."

Mấy lão già giọng điệu lạnh lùng, đợi xem trò hay.

Quách tiên sinh dặn:" Lát phải xông lên trên cùng, để đám đệ tử của chúng ta lý luận với giáp sĩ. Giáp sĩ toàn là hạng mãng phu không nói lý lẽ, chúng ta có tuổi rồi, tránh mất thể diện.”

Mấy lão già gật đầu.

Giáp sĩ bên trên vẫn tiếp tục đọc danh sách người thông qua khảo hạch.

Lại một sĩ tử trẻ được chọn, khiến đám đông hoan hô, vẫn đang đọc thứ hạng quanh quẩn vị trí 100, đám danh sĩ già chẳng bận tâm, khép mắt dưỡng thần, làm ra vẻ cao nhân ẩn sĩ, không tranh với đời.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment