Mà lúc đó Lưu Trường đang ngồi ở trong vương cung, trước mặt đặt trà, đám Lưu Khôi, Lý Tả Xa, Quý Bố, Lữ Lộc ngồi xung quanh. Lưu Khôi lo lắng nói:" Trường, chẳng may họ làm ầm lên, chẳng lẽ đều giết hết à? Bây giờ trong thành toàn là sĩ tử, nếu giết danh sĩ trước mặt họ sẽ xảy ra chuyện. Đám sĩ tử đa phần trẻ tuổi nhiệt huyết, nếu tập thể lấy cái chết khuyên gián ..."
Lưu Trường cười:" Huynh trưởng đừng lo, trẫm sẽ không ra tay với những hậu sinh đâu, nhưng những kẻ dùng đám hậu sinh đó như kiếm thuẫn, trẫm nhất định khiến chúng sống không bằng chết."
Lý Tả Xa nói nhỏ:" Lần khảo hạch này đào thải quá nhiều người, dù là những hậu sinh trẻ, e cũng có bất mãn. Bọn họ trượt rồi, không nghĩ mình thiếu tài, nếu có người xúi bẩy, nói có chuyện bất công, bọn họ sẽ bị xúi giục.
Lưu Trường lắc đầu:" Những người thông qua khảo hạch đều được trẫm đích thân lựa chọn, tài năng, đạo đức đều được cân nhắc, thậm chí hộ tịch của họ cũng thế."
"Hộ tịch sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra, không có huyện nào lặp lại à?"
Quý Bố bừng tỉnh:" Bệ hạ chuyên môn chọn người mỗi huyện?"
"Không chỉ thế, họ đều là người có danh vọng nhất trong huyện, có thể làm dê đầu đàn suất lĩnh người khác."
Nhìn Lưu Trường tràn trề tự tin, Lưu Khôi than:" Khảo hạch mới được vài ngày, đệ đã an bài chu đáo như thế, quả nhiên nói tới dùng người, đệ giống a phụ nhất."
Lưu Trường không vui:" Cái gì mà giống a phụ, a phụ có tài nhìn người gì chứ? Toàn do Tiêu tướng tiến cử, ông ấy ngồi hưởng, sao so được với trẫm."
Câu này chỉ Lưu Khôi mới dám tiếp lời:" Nếu a phụ có linh thiêng nghe được câu này đại khái bắt đầu cởi giày rồi ..."
Lúc này danh sách ở ngoài đã tới hạng dưới 100, đám danh sĩ vẫn dương dương đắc ý, vừa rồi những hậu sinh được điểm danh rất vui vẻ, đi khắp nơi nói, bọn họ đã chứng minh thực của mình, chứng minh nước Lương không phải khôn có hiền tài.
Đám danh sĩ lúc này cũng dài cổ đợi tên mình.
"Không biết người đứng đầu là ai?"
"Chắc Trương công của Thành An."
"Không dám, không dám, có chư hiền ở đây, mỗ sao dám đứng đầu."
Đang nói thì giáp sĩ đọc tới Điền tiên sinh của Tuy Dương, xếp thứ 85.
Đám danh sĩ cười nhạo, tiếp đó giáp sĩ đọc tới một hậu sinh, đám danh sĩ vẫn nhìn có vẻ chẳng để ý, bộ dạng thoải mái, nhưng bọn họ đều khao khát có tên hơn bất kỳ ai.
Có điều chuyện tiến triển không giống họ nghĩ.
Danh sách còn lại ngày càng ngắn, thần sắc họ càng bất an.
Đám Quách tiên sinh sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đã tới thứ hạng dưới 50 mà các dinh sĩ chỉ được lưa thưa, đám trẻ tuổi ngày càng nhiều.
"Thứ 11, Trương Hoành, Thành An."
Trương công tới từ Thành An biến sắc, mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa chửi ra tiếng, ông ta là đại gia Hoàng Lão đương địa, thường ngày nói đệ tử hơn nghìn, là đại hiền ngang với Vương Cao ... Không ít danh sĩ nghĩ ông ta đứng đầu, kết quả là 11. Thế là sao, chẳng lẽ là đám Phù Khâu Bá ở Trường An tới thi?
"Thứ 10, Lưu Quảng, Tuy Dương."
Đây là một vị đại nho, công phu dưỡng khí rất khá, không trực tiếp biến sắc như Trương công mà trầm tư. Quách tiên sinh không nhịn được những người đó chỉ thứ 10, 11 thì làm gì còn chỗ cho ông ta, nghĩ tới mình bị trượt, lòng khủng hoảng la hét:" Không đúng, thứ hạng này là sao vậy, chẳng lẽ cố ý chèn ép chúng ta? Sao có thể như thế được?"
"Bất công!"
Chưa đợi ông ta nói hết thì mười thứ hạng đầu được công bố.
"Thứ hai, Hiên Khâu Báo, Ninh Thu!"
"Người đứng đầu, Hàn An Quốc, Tuy Dương!"
Giáp sĩ dùng giọng cao nhất đọc ra, đám giáp sĩ lớn tiếng reo hò, Hàn An Quốc há hốc mồm.
Thế là sao?
Mình đứng đầu à?
Hàn An Quốc chẳng những không vui còn thiếu chút nữa khóc ra tiếng, chẳng lẽ bệ hạ nói thật, người Lương kém thế sao, tới mình mà cũng đứng đầu được.
Đám danh sĩ điên rồi, Quách tiên sinh không thông qua khảo hạch phẫn nộ rống lên:" Khảo hạch bất công, khảo hạch bất công! Sao có thể sỉ nhục bọn ta như thế?"
"Bọn ta không phục, bọn ta muốn dâng thư."
Ông ta lớn tiếng la hét, nhưng đám người trẻ tuổi xung quanh không cùng hò hét như mọi khi chỉ yên tĩnh nhìn họ với ánh mắt cổ quái.
Không khí trở nên quỷ dị, Quách tiên sinh giọng ngừng bặt, môi run run nhìn Trương Hoành cầu viện.
Trương Hoành hừ lạnh một tiếng đi lên lớn tiếng hỏi:" Không ngờ ta đứng thứ 11, Hàn An Quốc là ai, ra đây gặp ta, xem ngươi viết văn chương hay cỡ nào."
Hàn An Quốc chưa ra, giáp sĩ đã nói:" Bệ hạ có lệnh dán bài thi hai mươi thứ hạng đầu bên danh sách, các ngươi tự so sánh."
Khi bài thi được dán lên, đám danh sĩ sắc mặt càng thêm thiếu tự nhiên.
"Đây là thứ văn chương gì chứ ... Viết thế này đúng là ..."
Trương Hoành chỉ bài văn của Hàn An Quốc, tay run lên, nhưng mãi hồi lâu mới nói ra được:" Chữ viết xấu xí."
Không phải ông ta không muốn chửi, nhưng Tên Hàn An Quốc đó viết quá hay rồi, không thể phản bác được, nếu cố ý bắt bẻ thì khác nào phản bác cả học vấn của mình. Những thứ liên quan tới tân chính, ông ta còn muốn vỗ tay khen, hậu sinh bây giờ đều mạnh vậy sao?
Những người khác xem bài thi của Hàn An Quốc, lời nghẹn hết trong cổ họng.
Chỉ có vị Quách tiên sinh nào đó không qua được khảo hạch, thẹn quá hóa giận, chửi bới:" Không bằng rắm chó, không bằng rắm chó, thế mà cũng là hạng đầu à?"
"Bất công! Bất công!"
Trương Hoành xem tiếp hạng hai, ta không bới móc gì được hạng nhất, chẳng lẽ không bới móc nổi hạng hai? Nhưng xem một cái tiếp tục câm nín, nghe đằng xa đám đông khen người trẻ tuổi đó, hắn khiêm tốn nói mình may mắn thôi.
Vẫn không chỉ trích được gì, ông ta xem tiếp bài thứ ba.
"Văn chương hay lắm." Trương Hoành cứ vậy xem liên tiếp, bất tri bất giác tới nhập thần, tới bài thứ sáu thốt lên:" Lưu công tới đây xem, giải thích này thật hay, Vương Chiêu là ai? Tới cho gia xem, ngươi học Hoàng Lão đến tinh hoa rồi."
Quách tiên sinh cuống lên:" Trương công, sao còn khen chúng?"
Trương Hoành sực tỉnh, vội nghiêm mặt.
Đám danh sĩ tuy ý thức được thứ hạng xếp không sai, nhưng trong lòng không phục, họ triệu tập đệ tử, giảng giải tệ nạn khảo hạch, nói bệ hạ muốn chèn ép sĩ nhân nước Lương ...
Khi họ tranh luận không ngớt thì Quý Bố đi ra nhìn một vòng nói:" Có người bất mãn với kết quả khảo hạch. Nhất là bất mãn với hạng đầu, nên hạ lệnh, người bất mãn biện luận với hắn chứng minh bản thân."
"Có điều mọi người xem bài thi rồi, tốt nhất lượng sức mình."
"Để ta!" Quách tiên sinh nói ngay:
Quý Bố kiên nhân hỏi:" Ngươi tên gì, thứ hạng bao nhiêu?"
Quách tiên sinh mặt cứng đờ:" Ta ta ... Khảo hạch bất công."
"Không qua được khảo hạch mà lại muốn khiêu chiến người hạng đầu?" Quý Bố khinh miệt:" Được, cho ngươi thấy chênh lệch là gì."
Nói rồi ra hiệu hai ngươi biện luận.
Quách sinh vội hỏi từ kinh học mình sở trường nhất để áp đảo đối phương. Hàn An Quốc rất miễn cưỡng đi tới, hắn không muốn bêu xấu, đối phương hỏi, đành dốc sức trả lời, tránh bị cười, hắn còn tiến hành giải thích đạo lý từ Nho, Hoàng Lão, Pháp, Mặc ...
Chỉ một hiệp thôi Quách tiên sinh choáng váng, ngoài phần kinh học ông ta chẳng hiểu gì, hồn xiêu phách lạc đi ra.
Đám hậu sinh vỗ tay reo hò không ngớt, Quách tiên sinh nghe thế toàn thân run lên, phun máu ngất xỉu tại chỗ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com