Đám danh sĩ nghe Hàn An Quốc biện luận mà sợ hãi, tự biết không phải là đối thủ của hậu sinh đó, vội vàng nhìn Trương Hoành.
Trương Hoành lúc này chỉ muốn chửi.
Bảo mình lên à? Mình sống lâu thế này, ngay Hoàng Lão còn chưa thấu, thằng nhãi kia mở mồm một cái là lôi hết Bách Gia ra, ai mà chịu nổi.
Nhưng ông ta không thể lui.
Mà phía xa đám hậu sinh cũng kích động, trong không khí già trẻ đối kháng này, bọn họ tất nhiên đứng về phía Hàn An Quốc.
Trương Hoành hít sâu một hơi nặn ra nụ cười:" An Quốc phải không, sớm nghe danh của ngươi đúng là đại tài, tuổi còn trẻ mà học vấn đã thế này nhìn khắp thiên hạ không mấy ai bằng ngươi nữa."
Chiêu đầu tiên nâng đối thủ lên cao, lát thua không mất mặt.
Ai ngờ Hàn An Quốc lắc đầu:" Ngài quá khen, ta không có tài gì cả, tư chất tầm thường, học bao nhiêu năm chưa thể nói có học vấn. Nếu không phải vì quê hương, lần này không muốn tham gia khảo hạch, mà muốn tới Tề cầu học ... Học vấn của ta kém lắm."
Trương Hoành mặt tối đen, lúc này rồi mà ngươi còn khiêm tốn cái gì chứ? Ngươi không có tài thì người khác thành cái gì hả?
Biện luận bắt đầu, Trương Hoành chỉ cầm cự được lâu hơn Quách tiên sinh thôi, đến khi Hàn An Quốc trả lời xong hỏi lại, ông ta không trả lời được lùi ra.
Đám hậu sinh lần nữa reo hò, lần này càng không kiềm chế nể nang gì ai nữa, thẳng thắn ăn mừng trước những bộ mặt khó coi của đám danh sĩ.
Đám danh sĩ cuống lên nhìn quanh tìm người đấu lại, nhìn tới Điền tiên sinh, mừng rỡ nói ngay:" Điền công! Phải rồi, hắn là đệ tử ngài, hắn không dám thắng ngài."
Điền tiên sinh nhớ lại bao năm qua bị Hàn An Quốc dày vò, kinh hoàng nói:" Ta không đi, ta thà làm ruộng còn hơn biện luận với hắn.
Lại thêm một danh sĩ nữa bỏ chạy.
Vẫn còn người không phục, nhưng dù quân sự, nông tang, không mặt nào thắng được Hàn An Quốc.
Đợi tới lúc này, Quý Bố đùng đùng nổi giận.
"Giỏi lắm, các ngươi dám khi quân."
"Bản thân không có tài năng liền không cho người khác tham dự khảo hạch, bệ hạ tưởng nước Lương không có hiền tài, thì ra do các ngươi cầm đầu làm hỏng danh tiếng nước Lương."
"Già mà không đáng kính! Già mà không chịu chết!"
"Các ngươi còn mặt mũi gì mà dạy người."
Danh sĩ nước Lương bị diệt đoàn rồi.
Bọn họ đi tới diệt vong một cách cực kỳ tàn nhẫn.
Cho dù bọn họ dùng các loại giải thích bao biện cho kết quả khảo hạch kém cỏi của mình, địa điểm có vấn đề, ẩm thực không tốt, nghỉ ngơi không tốt ... Nhưng bất kể thế nào cũng không cứu vãn được thanh danh nữa, đám hậu sinh nước Lương đã nhìn rõ bộ mặt của họ.
Nhiều người như thế mà không thắng được Hàn An Quốc à?
Thế đã đành, đến người thứ hai Hiên Khâu Báo, các ngươi cũng không thắng được.
Lời răn dạy cuối cùng của Quý Bố càng khiến họ triệt để không ngẩng đầu lên nổi. Có người muốn tự sát tại chỗ để kết thúc sự nhục nhã này, nhưng ngay cả cơ hội đó hoàng đế cũng không cho, phái giáp sĩ xua đuổi cút xa một chút hẵng chết. Theo lời hoàng đế, tài đức của chúng không xứng chết ngoài vương cung.
Nước Lương nổ tung rồi, cả hành vi phản kháng của đám danh sĩ cũng bị lôi ra, bị gán cho đủ loại tội danh. Bọn họ bất tài nên cản trở người trẻ tuổi học tập, bọn họ vì thu đệ tử kiếm loại mà phản đối trường vỡ lòng, vì không hiểu tân học của triều đình lên phản đối tân học ... Tất cả hành vi của họ đều vì bất tài vô đức mà ra, ngay đám đệ tử cũng rời bỏ họ.
Những người trước kia coi họ là thượng khách thì vạch rõ rời hạn, khinh bỉ ra mặt.
Bách tính chửi bới càng dữ, biết mà thánh thiên tử sao xem thường nước Lương được, chỉ bởi đám khốn kiếp kia hại thôi.
Báo chí ra sức tuyên truyền việc này.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, xem báo mới nhất, ngửa mặt phát ra tràng cười của bạo quân.
Lương vương có chút thương xót:" Đám người đó tuy có sai, nhưng làm thế này là đẩy họ vào chỗ chết, không biết bao người tự sát rồi, thế này đúng là ..."
Lưu Trường hừ lạnh:" Huynh trưởng có điều không biết, Nho sinh họ Lưu tìm trẫm nói, bọn chúng định khảo hạch xong sẽ từ quan tập thể, hạ nhục trẫm, dùng trẫm dương danh. Trẫm làm thế là nhẹ rồi, tội liên hợp đối phó với quân vương là phải diệt tộc.
Lưu Khôi hiển nhiên không biết việc này, vừa nghe một cái cũng nổi giận:" Cái gì, chúng dám thế à? Phải giết, chết cũng không oan."
"Chết không chịu hối cải chính là nói loại người như bọn chúng."
Hai huynh đệ đang trò chuyện, Lữ Lộc đi vào thì thầm bên tai Lưu Trường.
Lưu Trường sửng sốt:" Hắn nói vậy thật à?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vị khảo hạch đứng đầu nước Lương của huynh nói muốn tới Tề cầu học, không tiếp nhận quan tước."
Lưu Khôi cau mày:" Hắn bị đám danh sĩ mua chuộc sao?"
"Không phải, tên này luôn thấy mình không có tài, chắc bây giờ nghĩ cả nước Lương đều không có nhân tài rồi ... Cũng được, hắn còn trẻ, để hắn du học."
Lưu Trường nhìn sang Lữ Lộc:" Chuẩn, để hắn tới nước Tề đi, đồng thời phái người nói với hắn, chuyên tâm cầu học, năm năm sau về Trường An tham gia khảo hạch."
"Triều công ... Ta cầu xin ngài đó."
"Ta hành lễ với ngài!"
"Dừng lại đi! Dừng đi!"
Bái quận thủ Lưu Gia nắm chặt tay Triều Thác, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.
Khi Triều Thác mới tới, Lưu Gia còn dùng phép khích tướng để Triều Thác giúp hắn mạnh tay cải cách, chỉnh đốn đương địa ... Giờ nghĩ lại những lời nói trước đó, hắn chỉ muốn tát bản thân.
Hắn biết Triều thác là kẻ tàn nhẫn, nhưng không ngờ tàn nhẫn tới thế.
Ai cũng chờ xem hắn bị chế độ bản thân đặt ra trói buộc chính mình.
Chơi đi, ngươi tự đánh bại chế độ của mình đi.
Xem ngươi có kiềm lòng được không đi lợi dụng sơ hở trong đó không?
Khi mọi người đang đợi xem trò hay thì Triều Thác bộc phát.
Đầu tiên hắn thanh tẩy huyện nha của mình, sử dụng khảo hạch ba vòng đảo thải một đám con cháu đại tộc, tuyển bạt nhóm quan lại xuất thân tầng đáy xã hội.
Đám con cháu đại tộc tất nhiên không phục, Triều Thác bắt họ chứng minh thanh bạch của bản thân, liên hệ với thứ sử và đô bưu, yêu cầu bọn họ phái người tới điều tra. Triều Thác còn chỉ trích đại tộc cấu kết bao che du hiệp, trà đạp luật pháp Đại Hán, không trừng trị đã là may, lại còn đòi làm quan. Đại tộc sợ liên lụy, tức thì chấm dứt ủng hộ du hiệp.
Rất nhiều du hiệp xuất thân đại tộc bị gia tộc sai người dẫn về không cho ra ngoài.
Đoàn thể du hiệp mất đi sự ủng hộ, Triều Thác tung nắm đấm, đám du hiệp bỏ chạy.
Tới lúc này đám đại tộc mới hiểu, mục đích của Triều Thác là đám du hiệp, mất du hiệp, nhiều chuyện bẩn thỉu của họ sẽ không có ai làm.
Cắt đứt được liên hệ lợi ích hai bên, đả kích du hiệp xong, Triều Thác quay sang đám cường hào.
Triều Thác dẫn quan lại tới hương lý địa phương, mỗi ngày sai người đem cả đống giấy về nhà, làm giống như đang thu thập tội chứng.
Đám cường hào không ngồi yên được nữa, bắt đầu giết người bịt miệng, nhưng Triều Thác đi trước một bước, nhờ theo dõi cường hào mà tìm ra được những người đó, lại thông qua họ bắt hơn 400 người của cường hào phạm trọng tội.
Đám đại tộc giờ run bần bật, lo chết lót dưới, rồi liên tục dâng thư lên triều tố cao Triều Thác dùng tư hình, tham ô, lạm dụng chức quyền, thiếu mỗi điều nói hắn mưu phản nữa mà thôi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com