Văn thư đàn hặc tố cáo Triều Thác đổ xuống như tuyết, đám đại tộc định dựa vào sức ép số đông đẩy lui Triều Thác, không ngờ Triều Thác đang đợi cái này, khi thứ sử tới điều tra, hắn biểu thị tiếp nhận tố tụng, nhưng nếu hắn không có tội, xin trừng trị ngược kẻ tố cáo.
Đám đại tộc cuống lên, vội phái người rút đơn tố cáo, nhưng không kịp rồi, thứ sử bắt đầu điều tra Triều Thác, người tố tụng đều được gọi tới.
Nếu chứng minh được Triều Thác không phạm tội kia, người tố cáo phải vào ngục với đúng tội danh mình tố cáo.
Triều Thác cười tươi như hoa, quy tắc do hắn lập ra mà hắn không chơi được à? Đám người đó xem thương tam công Đại Hán quá rồi.
Triều Thác thông qua tố cáo ngược kéo đổ không ít đại tộc, trong đó có cả triệt hầu, một sợi tóc làm rúng động toàn thân, Triều Thác lại lợi dụng kẻ đã ngã ngựa, yêu cầu chúng vạch trần tội lỗi kẻ khác, tố cáo càng nhiều thì bản thân càng nhẹ tội.
Thế là bọn họ tố cáo nhau, biến tình cảnh chó cắn chó như bây giờ.
Cả Bái quận đã hơn 16 đại tộc bị tố cáo, gồm cả mạch của Kiến Thành hầu, Mang hầu, tông thất ... Triều Thác dâng thư xin bắt hết, xử tử.
Thế là Lưu Gia mềm nhũn chân, ngay trong đêm đi tìm Triều Thác.
Lúc này hắn đang bám chặt tay Triều Thác cầu xin:" Triều công, ngài dâng tấu muốn bắt người đã lên tới hơn một nghìn rồi, trong đó nhiều nhà không họ lưu thì họ Lữ, còn có cả thân thích gần của Tiêu tướng. Quá nửa trong đó ta gặp phải cúi người hành lễ ... Chuyện ngày phải cân nhắc kỹ, không thể làm gấp ..."
Lưu Gia gan lớn chùm trời, lớn thế này chưa biết sợ là gì.
Nhưng lần này lại khác.
Đại tộc có thể bắt nhưng không thể nhổ tận gốc, hơn nữa muốn nhổ cả gốc rễ hoàng tộc và hậu tộc thì quá lắm rồi ... Ngươi muốn chỉnh đốn địa phương hay là mưu phản?
Triều Thác chẳng động lòng, còn tỏ ra hết sức phẫn nộ:" Tình huống nơi này tệ như thế là do loại người như ngươi! Thân là quận thủ không dám xử trí công bằng theo luật, chẳng lẽ ngươi muốn bao che tội cho chúng a?"
"Đại trượng phu phải một lòng vì nước, phải lấy trung hiếu làm gốc, lấy cương trực làm sống lưng, lòng mang trăm vạn hùng binh, sợ gì người khác."
Triều Thác cầm bội kiếm lên, nói với tiểu lại:" Gọi sĩ tốt, cùng ta đi bắt người."
Lưu Gia kêu to:" Không được, đám đại tộc đó trong nhà hơn nghìn điền hộ, ngài làm sao đối phó được."
"Vừa vặn lấy tội chứng chúng chống lại quan phủ, ngươi có thể nhân cơ hội dẫn binh diệt trừ."
Triều Thác đẩy Lưu Gia ra, cầm bội kiếm, xông ra ngoài.
Lưu Gia đờ đẫn tại chỗ, muốn giữ người lại nhưng chẳng nói thành lời.
Người này điên rồi.
Khi Triều Thác rời huyện nha, trước mắt toàn là người trẻ tuổi, ánh mắt trông có vẻ sợ hãi, nhưng khi nhìn Triều Thác lại rực sáng.
Sĩ tốt đứng sau bọn họ lúc này đang thở dốc.
Triều Thác cau mày:" Các vị, không phải ta nóng lòng muốn lập công, mà là đám người đó đang hủy diệt tội chứng của mình. Trì hoãn thêm ngày nào, chúng có lợi thêm ngày đó. Nếu không có đủ tội chứng, chúng không chết sẽ lại quay về ức hiếp bách tính. Sự thực đã chứng minh, chỉ cần kẻ ác còn, địa phương không thể tốt lên, làm vạn việc nhân nghĩa, không bằng diệt đi một kẻ ác ... Nơi này là quê hương các vị, hãy theo ta diệt trừ gian tặc."
"Vâng!"
Mọi người nối nhau phụ họa, Triều Thác dẫn đầu, những quan lại khác không do dự nữa.
Những quan lại này đa phần đều mới thông qua khảo hạch làm quan, trong đó có vài ông già, vốn là quan từ trước, cũng thông qua khảo hạch.
Thấy đám người trẻ tuổi hùng hổ mà đi, họ nhìn nhau cười gượng gạo.
"Có đi không?"
"Bao năm qua sống tầm thường, vốn cứ nghĩ sẽ sống qua như vậy ... Đi thôi, giết vài quý nhân, chúng ta mạng hèn, vậy cũng chẳng lỗ."
"Ha ha ha, đi."
Nơi Triều Thác xông vào trước tiên là phủ đệ của Lữ Canh Thủy, đại tộc đương địa, thân tích gần của Lữ gia.
Tới tận gần trăm người xuất hiện trước Lữ phủ, nhưng Lữ Canh Thủy sớm đã chuẩn bị, hắn dẫn người đứng trước cửa, sau lưng rất nhiều lão tốt, đều là thân binh khi ở Nam Quân, nỏ cầm trong tay, không coi sĩ tốt bình thường trong huyện ra gì.
"Triều Thác, sao dám dẫn người tới ám sát ta?"
"Ta tới bắt ngươi về quy án."
"Quy án à? Ngươi là tên huyện lệnh nhỏ xíu, có tư cách gì bắt một triệt hầu như ta? Ngươi có lệnh của quân không? Bộ quan thứ sử ở đâu? Rõ ràng là ngươi muốn giết người diệt khẩu, vì ta nắm tội chứng của ngươi."
Lữ Canh Thủy nói còn to hơn:" Triều Thác tới giết người bịt miệng, ta đành phản kích!"
"Người đâu, bắt lấy chúng!"
Tức thì trong nhà xông ra một đám gia đinh, nhân số hàng trăm, tay cầm đủ loại vũ khí, dễ dàng vây chặt lấy đám người Triều Thác.
Lúc này trong phủ huyện lệnh, Lưu Gia bóp trán, xé mệnh lệnh vừa viết xong:" Bắt một tên Lữ Canh Thủy đã phiền lắm rồi, hắn còn muốn bắt bao người, đúng là ..."
Quay sang biệt giá:" Thu dọn đồ, chúng ta về trị sở."
Biết giá không giúp hắn dọn văn thư mà cởi quan ấn của mình, đặt lên bàn.
Lưu Gia cả kinh:" Làm gì thế?"
"Năm xưa ngài tới đây từng nói muốn toàn lực chỉnh đốn nơi này, ngài không sợ hào tộc, bắt giữ kẻ xấu, thu hoạch rất kém. Ngài nói không có quan viên đắc lực giúp ngài ... Nay có Triều Thác muốn diệt trừ họa hại đương địa, ngài lại không dám ... Năm xưa ta theo ngài, vì bội phục khí phách của ngài, nay ngài hèn nhát như thế, bỏ mặc kẻ ác làm ác, làm người ta thất vọng. Triều công dùng sức một người muốn thảo phạt chúng, sao ta không giúp! Cáo từ."
Nói xong xoay người rời đi.
Lưu Gia sững sờ tại chỗ.
Gia đinh sĩ tốt Lữ Canh Thủy từng bước áp sát, đám lão tốt trà trộn trong đó, dùng vũ khí trong tay đập xuống đất, phát thành tiếng. Đám sĩ tốt bình thường của Triều Thác giật mình thon thót.
Lữ Canh Thủy cười gằn:" Chớ làm bị thương Triều thác, quan lại sĩ tốt khác, giết không cần hỏi."
Đằng xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Lữ Canh Thủy hoảng sợ.
Hoàng đế tới rồi sao?
Giây phút đó hắn chỉ thấy toàn thân cứng đờ, nỏ trong tay rơi xuống đất, hơi lạnh xộc lên đầu.
Người từ xa tới dần dần lộ rõ.
Đó là đám văn sĩ, có Nho sinh, có Hoàng Lão, tuổi khác nhau, tay cầm kiếm, từ từ áp sát. Đám gia đinh không dám hành động bừa, tay cầm cường nỏ dọa dẫm.
Lữ Canh Thủy run rẩy hỏi:" Kẻ tới là ai, là ai?"
"Quân hầu, là sĩ nhân trong huyện."
"Sĩ nhân!"
Không phải hoàng đế, Lữ Canh Thủy sống lại rồi, nhớ lại vừa xong mình sợ hãi quá độ, thấy mất mặt lắm, thẹn quá hóa giận quát:" Sĩ nhân trong huyện thì tới đây làm gì, đuổi chúng đi, làm càn!"
Tên quản gia lữ phủ cầm nỏ đi xuyên qua đám đông tới đầu đường chĩa vào sĩ nhân quát:" Quân hầu, đang làm việc, cút đi cho ta."
Đám sĩ nhân chỉ nghiêm mặt bước tới, không coi tên quan gia ra gì.
Quản gia nổi giận:" Từ khi nào đám bạch đinh cũng dám xem thường hầu phủ rồi?"
Nói xong bóp cò nỏ.
Tên bay qua đầu, các sĩ nhân dừng bước.
Quản gia chửi:" Tấn công nhà triệt hầu, giết các ngươi cũng vô tội! Biết tốt xấu thì cút, nếu không, không tha kẻ nào."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com