Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1056 - Chương 1057: Kẻ Mất Đạo Và Người Được Đạo. (2)

Chương 1057: Kẻ mất đạo và người được đạo. (2)

Triều Thác đang giằng co với gia đinh, không ngờ mình có viện quân.

Lữ Canh Thủy phất tay:" Động thủ."

Người đứng đầu sĩ nhân giơ kiếm lên.

"Chư vị, chúng ta là người đọc sách, tuy học phái khác nhau, nhưng biết thị phi. Hầu phủ này vô đạo, bao năm qua sỉ nhục chúng ta, ta tuy không thích Triều công, nhưng Triều công tới huyện, không phạm vào dân, chỉ chỉnh đốn gian tặc, trừ du hiệp, diệt hào cường là người chính trực. Nay có ác tộc muốn giết huyện lệnh giữa đường, nếu chúng ta không làm gì cả, há chẳng phải thẹn với sách thánh hiền."

"Hôm nay chết vì vương sự, chết vì đạo nghĩa."

Nói rồi bước tới, những người khác reo hò đi theo, bước chân càng lúc càng nhanh.

Tên quản gia bị khí thế của họ làm sợ hãi, thậm chí không kịp bắn tên chui vào đám gia đinh trốn. Hai bên lao vào nhau, tuy va chạm, song vẫn khắc chế, chỉ đùn đẩy, chưa trực tiếp lấy vũ khí giết người.

Lữ Canh Thủy bị biến cố này làm chấn kinh, đám khuyển nhỏ sớm không tới, đến gây phiền phức vào đúng lúc này.

"Lữ công, bọn ta tới đây!"

Đằng xa truyền tới tiếng rống, chỉ thấy đám người đông nghịt, ai nấy tráng kiện, đều là tư binh đại tộc cùng với du hiệp thời gia qua ẩn nấp.

Tức thì cục diện hỗn loạn.

Không gian chật hẹp sao chưa nổi bằng đấy người, tức thì không biết đâu địch đâu ta nữa.

Lữ Canh Thủy không vì họ tới mà vui vẻ, ngược lại càng tức giận, loạn thế này thì còn đánh đấm gì nữa?

"Bảo bọn họ lui! Ép đáp Triều Thác lui đi."

"Đừng đánh nhau ở đây, riêng giẫm đạp đã không biết chết bao người."

Hắn xuất thân tướng lĩnh Nam Quân, cực kỳ không thích cục diện hỗn loạn, đánh nhau thế này không kiểm soát được.

Lữ Canh Thủy lòng bực tức đi lên quát:" Triều Thác, thứ cẩu tặc, trước kia ở triều đường, quần thần đã muốn giết ngươi, giờ xuống địa phương, ngươi làm chó gà không yên ... Thứ cẩu tặc đáng ngũ mã phân thây."

"Nãi công kệ xác ngươi, dù có chết cũng phải kéo ngươi theo."

"Ta nói lần cuối, trừ Triều Thác, ai cũng có thể rời đi, nếu tiếp tục ở đây, ta giết cả nhà các ngươi, giết cả tộc các ngươi! Giết không xót một ai."

Hắn gần như rống lên phát tiết phẫn nộ:" Triều Thác, bằng vào đám già cả ốm yếu của ngươi, không đấu được 2000 bên ta."

"Nếu ngươi không muốn họ chết cùng thì dẫn họ về đi! Vì thứ chính tích rắm chó, vì danh dự cá nhân phải làm nhiều người chết như thế à?"

"Ngươi thật ác độc."

"Quân hầu sao lại sợ thế?" Triều Thác cười to:" Nói tới ác độc, ai bằng quân hầu được, bao năm qua ngài dung túng người nhà hành hung, cả y quán huyện học cũng thành sản nghiệp riêng của ngài, ngài chết chắc rồi."

Đúng lúc này hai đầu đường không ngờ lại xuất hiện vô số người, có già có trẻ, có nam có nữ, có nông phu, có thương cổ, bọn họ từ từ tụ tập lại, tay cầm gậy gộc, cuốc xẻng … Thậm chí bọn trẻ con cầm đá.

"Đám tiện dân muốn làm gì? Tạo phản à? Bọn chúng muốn tạo phản?"

"Giết, giết!"

Lữ Canh Thùy bất an cực điểm, bắt đầu run rẩy, tay chỉ bạo dân, mắt đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Triều Thác lúc này cười to.

"Lữ Canh Thủy, ngươi nhận ra họ không?"

"Đó là nông nhân bị ngươi chiếm đất, làm con cái chết đói ... Là thương nhân bị ngươi cướp đoạt tới trắng tay ... Là người trơ mắt nhìn người thân chết do giá thuốc bị ngươi đẩy lên ... Là phụ mẫu đòi công đạo cho con cái bị ngươi bán danh ngạch nhập học ... Là con cái quan viên đàn hặc ngươi mà mất tích ... Là bách tính bị ngươi bức hại!"

"Ngươi nhận ra họ không?"

Lữ Canh Thủy lùi lại, mắt toàn sự khiếp hãi:" Ta không làm thế, ta không làm thế."

Bách tính từ bốn phương tám hướng đổ tới, các lúc càng đông, bọn họ không ngừng tới gần, nhìn không thấy điểm cuối.

Hành vi của Lữ gia sớm khiến bách tính nơi này tới mép bờ bùng phát rồi, khi hai bên tranh đấu giữa phó, họ liền không nhẫn nhịn nữa.

Lửa phẫn nộ thường ngày phải áp xuống, lúc này cháy rừng rực trong ngực.

Còn đám gia đinh Lữ gia thì sợ rồi, nhìn đám người đông nghìn nghịt, phải tới cả vạn, trong lòng họ vô cùng sợ hãi.

"Giết!"

Trong đám đông bách tính im lặng, đột nhiên bùng lên tiếng hô giết, tức thì biển người nhấn chìm nhân mã của Lữ Canh Thủy.

Lữ Canh Thủy chết đứng tại chỗ.

Gia đinh bên cạnh gào thét thảm thiết, quản gia ra sức bảo vệ trước mặt hắn. Một viên gạch ném vào đầu Lữ Canh Thủy, hắn chẳng còn đau mấy nữa.

Một đám phụ nhân đè một gia chủ đại tộc xuống đất, cười thảm rút kéo ra.

Triều Thác bình tĩnh nhìn cảnh này, trong lòng hắn hết sức nặng nề, không có chút vui mừng nào cả.

Có quan lại khủng hoảng gọi:" Triều công! Mau ngăn cản họ, nếu không dễ xảy ra dân biến!"

Triều Thác bình tĩnh hỏi:" Ngươi từng làm chuyện trái lương tâm chưa?"

"Chưa ... Chưa ạ." Quan lại run cầm cập nhìn thảm cảnh trước mặt:

Không biết qua bao lâu, Triều Thác nhảy lên một chiếc chiến xa, lớn tiếng hô lên:" Chư vị!"

Bách tính xung quanh vội dừng tay, sĩ tốt xông vào đám đông, bắt đám tội phạm bị đánh đập.

"Đám người này hiện giờ chưa thể chết."

"Ta muốn thẩm tra tội các của chúng, xử lý từng kẻ một."

"Chư vị về nhà đi, đợi kết quả xử trí của ta."

Triều Thác lớn tiếng ra lệnh, đám đông tụ tập quyền luyến rời đi, bọn họ tới rất nhanh, đi cũng nhanh, xuất quỷ nhập thần. Khi họ đi rồi, cả còn đường toàn là máu và thi thể, một số người bị đánh thảm vô cùng.

Lúc này Lữ Canh Thủy bị đánh không còn ra dạng người nữa, nếu không có sĩ tốt đỡ thì không đứng nổi.

Quản gia thì bị đánh chết.

Triều Thác vung tay, tức thì áp giải bọn chúng về huyện nha.

Khi hắn đưa Lữ Canh Thủy về, kinh ngạc phát hiện ra, Lưu Gia chưa đi.

"Hỏng rồi, hỏng rồi, cận thân của thái hậu bị ngươi đánh ra thế này ..."

Triều Thác chẳng sợ:" Dù sao hắn cũng phải chết, Lưu công sao còn ở đây?"

Lưu Gia ném văn thư ra:" Lệnh bắt giữ, cho phép ngươi bắt hào tộc các nơi."

Triều Thác bất ngờ lắm, song vẫn nhanh chóng thu lại:" Lưu công nghĩ thông rồi à?"

"Ta còn nghĩ chưa thông, ngươi tập hợp bách tính đánh ta." Lưu Gia cười khổ:" Giờ gặp xui xẻo cùng ngươi rồi ... Quận thủ ở nơi này chưa bao giờ có kết quả tốt, thêm ta cũng chẳng sao."

"Yên tâm đi, ngươi chắc chắn sẽ có kết quả tốt."

Đằng xa truyền tới một giọng vang vang.

Toàn thân Lưu Gia run lên, hắn nhận ra giọng nói đó.

Lưu Trường chẳng biết xuất hiện từ nơi nào, đang nhìn đám quan lại bị đánh tới mặt mày thâm tím, trách Triều Thác:" Đánh nhau sao không gọi trẫm?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment