Quan viên cái huyện nhỏ cúi rạp người trong sân, không dám ngẩng đầu lên.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, bình tĩnh nhìn họ, giọng điệu thì cực kỳ bất ổn:" Chỗ các ngươi không tệ, trẫm vừa tới một cái thì thấy các giao lưu ngươi thân thiết với hào tộc. Bách tính ai nấy nhiệt tình, hết ôm lại ấp, quan hệ rất hài hòa. Trẫm luôn muốn tổ chức buổi vận động ôm ở Trường An, ai ngờ chưa làm thì các ngươi đã làm rồi, già trẻ đều tham dự, náo nhiệt vô cùng .... Triều Thác, ngươi quản lý địa phương khá lắm, nếu không phải nãi công đứng xa, có khi cũng bị đấm vài phát."
Nghe bệ hạ giễu cợt, đám quan lại càng hoảng sợ tới cực điểm.
Lưu Gia run bần bật:" Bệ hạ, chuyện này thực ra …"
"Đủ rồi, thằng nhãi này uổng cho ngươi là tộc nhân của trẫm, một chút khí phách cũng không có, trơ mắt nhìn lũ chó họ Lữ khinh nhục quan viên của ngươi à?"
Lữ Lộc mặt biến sắc.
Lưu Gia thấy bệ hạ không có ý trách tội, lấy dũng khí nói:" Bệ hạ, Bái quận nhiều hào tộc, thường ngày xà xẻo bách tính, không chuyện ác nào không làm, trong đó họ Lưu cũng rất nhiều, thần không tiện ra tay."
" Cái gì, họ Lưu thì không được giết à?" Lưu Trường nổi giận đùng đùng:" Cho ngươi năm ngày, bắt đám chó má đó tới chỗ trẫm, nếu không trẫm treo ngươi lên đánh, chắc chắn ngươi thảm hơn cả Lữ Canh Thủy."
"Vâng!"
Lưu Gia lúc này có Lưu Trường chống lưng, càng không biết sợ là gì nữa, đứng dậy rời nơi này.
Lưu Trường lúc này mới nhìn các quan lại khác:" Các ngươi khá lắm, chưa tới 100 người dám đi bắt 1000 người ... Lộc, mỗi người thưởng trăm vàng."
Mặt Lữ Lộc càng đen.
Lưu Trường phất tay, Triều Thác thuần thục ngồi bên y:" Không bị thương chứ?"
"Không ạ."
"Không ngờ uy vọng trong dân gian của ngươi lại cao như thế."
"Do bệ hạ trước kia để thần phụ trách áo mùa đông, cho nên bách tính cảm kích vô cùng, đây không phải là uy vọng của thần, mà nhờ nhân đức của bệ hạ."
Lưu Trường hớn hở ra mặt: "Ngươi nói đúng lắm, quả nhiên để ngươi tới địa phương rèn luyện là chính xác, ngươi rốt cuộc có tư chất hiền thần rồi."
"Đều nhờ bệ hạ dạy bảo."
"Ha ha ha, giỏi, danh thần, có tư chất danh thần rồi."
Nhưng Lưu Trường rất nhanh chẳng thể cười nổi nữa, khi Lưu Gia bắt người về mang theo đống tội chứng, chuyện còn tệ hơn Lưu Trường nghĩ rất nhiều. Những kẻ gây tội ác lớn nhất ở vùng này, không ngờ toàn họ Lưu.
So với đám người này, Lữ Canh Thủy thậm chí còn có thể coi là biết chừng mực.
Chứng cứ không thể cãi.
Lưu Trường thình lình xông tới tóm đầu người đối diện, ấn xuống, nâng gối phải lên, thúc mạnh vào mặt đối phương.
Giây phút đó mọi người tựa hồ nghe thấy tiếng gì đó bị vỡ, máu văng khắp nơi.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, người đó ngã vật ra sau, tắt thở.
Người khác thấy cảnh này, sợ tới toàn thân run rẩy, lùi về sau mấy bước, đang định hét lên thì Lưu Trường nhào bổ vào. Vẫn là một gối, đánh thẳng vào ngực đối phương, lại là tiếng xương gãy, miệng người đó phun máu, rất xa. Hai mắt đờ ra không nhúc nhích nữa, chỉ có miệng vẫn không mừng sùi máu.
Lưu Trường nhìn tới tên thứ ba, tên này quỳ ngay xuống, điên cuống dập đầu.
"Bệ hạ tha mạng! Tha mạng! Tha mạng!"
Quan lại đứng hai bên lúc này lòng đầy khiếp đảm, ngay cả Triều Thác cũng bị sự hung tàn đó làm sợ run chân, cụ lên gối kia thiếu chút nữa làm người ta vỡ tung ... Thực sự hả quá mà.
Sắc mặt Lưu Trường cực kỳ khó coi, mặt đằng đằng sát khí.
Y tóm lấy kẻ đang cầu xin:" Thứ súc sinh .. Ngươi còn là người không? Ngươi mà xứng mang họ Lưu à?"
Người đó gào khóc khản giọng.
Nhưng không một ai thấy hắn đáng thương, hai kẻ vừa chết cũng họ Lưu, coi như là người trong tông thất, có máu mủ ruột già với Lưu Trường. Nhưng chuyện chúng phạm vào khiến người ta khiếp sợ. Lưu Gia đột nhiên tới, bọn chúng không kịp xoa bỏ tội chứng, kết quả chuyện tàn ác bao năm lộ ra, vì có được đất cày mà phóng hỏa thiêu bách tính, đem quan lại chuẩn bị đàn hặc đi nuôi chó, dẫn quân đội cướp bóc thương cổ qua đường ... Tội nhiều không kể xiết.
Lưu Trường xem xong tức thì nổi điên.
Liên tục đánh chết hai tộc nhân.
"Ngươi nói đi, trẫm nên làm gì với ngươi đây? Thiêu cháy ngươi hay ném ngươi cho chó ăn? Hả?"
Lưu Trường giận dữ cực điểm, đá thẳng vào bụng đối phương, người đó ôm bụng co quắp, cơn đau cực lớn làm hắn không nói ra lời. Lưu Trường chưa hả giận, đá thêm vài phát, kẻ đó tắt thở.
Ngay cả Quý Bố cũng không khuyên Lưu Trường.
Lưu Trường từ từ chuyển ánh mắt tới Lưu Gia, Lưu Gia sợ hãi quỳ sụp xuống tại chỗ.
"Bệ hạ! Thần thất sát! Thần có tội!"
" Ngươi đương nhiên là có tội ... Người đâu, cởi quan phục của tên này. Ngươi không kịp thời áp chế kẻ ác, trẫm bãi miễn quan tước của ngươi! Xéo tới Lũng Tây cho trẫm, cảnh tỉnh lại bản thân."
"Đưa đi!"
Lưu Trường hạ lệnh, giáp sĩ xông tới kéo Lưu Gia đi.
Triều Thác không nhịn được bước tới:" Bệ hạ, đám người này cực kỳ giảo hoạt, rất biết che giấu tội ác của bản thân, thế lực lại lớn. Quận thủ lại chưa tới đây bao lâu, số người này đều do hắn bắt, sao có thể trị tội quận thủ chứ?"
"Ngươi không cần nhiều lời, từ hôm nay trở đi ngươi là quận thủ. Đám người này giao cho ngươi xử lý, có kẻ nào xử kẻ đỏ, Không cần biết họ Lưu, họ Lữ hay là họ khác. Không cần biết hắn là nhân vật lớn cỡ nào, cứ bẩm báo với trẫm, trẫm giết hết."
"Vâng!" Triều Thác nhận lệnh:
"Chuẩn bị xe!"
Lưu Trường nổi cơn lôi đình rời nơi này, đám Lữ Lộc vội vàng bám theo sau lưng.
"Bệ hạ chớ giận, lần này thần về sẽ báo tình hình cho thái hậu, để thái hậu tự mình ra mặt, thanh tra con cháu Lữ gia làm xằng làm bậy các nơi, áp chế loại tình huống này ... Bệ hạ ..."
Lưu Trường thở dài:" Lộc, có biết vì sao trẫm bảo ngươi thưởng cho quan lại bắt Lữ Canh Thủy không?"
"Tưởng thưởng cho sự vũ dụng của họ ạ?" Lữ Lộc đoán:
"Nãi công đang nghĩ cho ngươi đó, người Lữ gia làm việc ác, phải do người Lữ gia vỗ về ... Chuyện này có lợi với ngươi. Quần thần vốn không thích ngươi, Lữ gia lại cái thói này, tiếp tục như thế, Lữ gia kiên trì được bao nhiêu năm nữa?"
Lữ Lộc tựa hồ hiểu ra:" Thần đi tìm những nhà bị hại, trợ cấp cho họ, cầu xin họ tha thứ."
"Muốn làm gia chủ, phải có khí phách của gia chủ."
"Thần đi bắt con cháu trong tộc, lôi bọn chúng đi thỉnh tội, xử trí kẻ có tội."
Lưu Trường bấy giờ mới gật đầu:" Uy danh của a mẫu, cữu phụ không thể để những kẻ này làm hỏng ... Còn một số tông thất, lần này trẫm về, trừ ra luật du hiệp, còn phải có luật tông thất, quản lý nghiêm ngặt những kẻ này. Ngày ngày giết hào cường, giết đi giết lại, nhà mình thành hào cường rồi! Ngươi nói phải làm sao?"
"Phải giết!"
"Ngươi đi làm!"
"Vâng!"
Lưu Trường lau máu trên mặt, trên y phục, sau đó mặt tỉnh bơ lau lên y phục của Lữ Lộc:" Bộ hoa phục này của trẫm, ngươi phải bồi thường."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com