Hàn Tín đứng ở bên đường nhìn phương xa.
Ông ta nhíu mày rất kiên nhẫn chờ đợi.
Bệ hạ sắp về triều rồi, nghe nói làm không ít việc ở các nước, nay dẫn mọi người về Trường An, nhưng đám thái tử không tới đợi.
Không phải vì bất kính với hoàng đế, mà là vì hoàng đế không có ngày về rõ ràng, có lúc y đi ngày đi đêm, tốc độ cực nhanh, có lúc y gặp phải con lợn rừng, sắn tay áo lên đuổi theo, mấy ngày lượn lờ ở sơn lâm, khiến dã thú bất an bỏ chạy ... Đôi khi vì người qua đường nhìn y vài cái mà cãi nhau, chửi cả canh giờ không chịu thua.
Với phong cách của bệ hạ, không ai có thể phán đoán được bao giờ về Trường An, hơn nữa bệ hạ cũng chẳng phái người báo, không thể vì nghênh tiếp y mà làm lỡ việc thu hoạch năm nay.
Nên trừ Hàn Tín, chẳng ai đợi hoàng đế.
Hàn Tín tới liền bốn ngày rồi, ngày nào cũng đứng ở đầu đường, ông mang theo một cái chiếu nhỏ, ít đồ ăn uống.
Chuyện này với ông cũng chẳng có gì cả, chỉ là giáp sĩ phụ trách tuần tra tim đập chân run.
Nhất là quan quân dẫn giáp sĩ đi tuần, ngày đầu tiên đi qua nơi đây bị ông già này chửi mắng một trận, dùng đủ lời độc ác chế giễu, nói hắn ngay cả chuyện tuần tra cũng không làm được, vì giáp sĩ xếp trận có vấn đề.
Một quan quân nhỏ thì làm sao nhận ra thái úy, tức giận lý luận với ông, Hàn Tín chẳng thèm để ý.
Khi quan quân đó về bẩm báo với chủ tướng Lư Tha Chi, Lư Tha Chi đánh hắn mười gậy xong mới nói cho hắn đó là ai. Hôm sau quan quân đó sửa trận hình, lần nữa đi qua, vẫn bị chế nhạo.
Nhưng lần này hắn không dám giận nữa.
Đến ngày thứ tư, nhìn thái ý vẫn ngồi đó chờ đợi, quan quân lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ đi tới.
"Thái úy sao vẫn ngồi ở đây nhỉ?"
"Thái úy đúng là yêu thương bệ hạ, ngóng lòng muốn đợi bệ hạ về đấy."
"Trong triều nhiều đại thần như thế, vậy mà chỉ có thái úy đi đợi bệ hạ về ..."
Đám giáp sĩ bàn tán.
Từ xa xuất hiện một đoàn nhân mã, Lưu Trường cưỡi con ngựa cao lớn, bên cạnh là rất nhiều tâm phúc, kéo theo xe ngựa chất đầy con mồi.
"Ha ha ha, lần này trẫm đi các nước một vòng, giải quyết bao nhiêu vấn đề lớn. Xem ra sau này nên đi nhiều hơn, nếu không dựa vào đám quan viên địa phương ngu xuẩn, làm sao quản lý được Đại Hán."
"Bệ hạ nói phải ạ."
Lý Tả Xa tâm tình cực tốt, ông nhàn rỗi ở nhà quá lâu, nay được trọng dụng lại, khoan khoái khó nói thành lời:"
Lữ Lộc thì mặt nhăn nhó, nhưng nhịn không nói.
Ở Đường thì bị coi là mã tặc, ở Hạ thì thành mã tặc thật, ở Triệu ép quần thần diễn kịch cho mình, ở Lương giết danh sĩ, ở Bái Quân chém đầu thân thích ...
May Tư Mã Hỉ không đi theo, nếu không không đủ sách chép hết tội ác.
Nếu đi thêm vài vòng, để tiếng thối vạn năm không khó gì.
Mọi người trò chuyện, Lữ Lộc luôn quan sát xung quanh, chợt kêu lên:" Thái úy, thái úy ra đón."
Lưu Trường sửng sốt, vì sợ ảnh hưởng thu hoạch nên không cho quan lại ven đường bẩm báo hành tung của mình, họ không biết chính xác này về của mình, mà nơi này cách Trường An một quãng ... Quả nhiên ở ngã tư, Hàn Tín ngồi đó nóng ruột chờ đợi.
"Không ngờ sư phụ tới đợi trẫm ... Ông ấy không biết bao giờ trẫm về, chắc chắn là phải đợi ở đây lâu rồi."
Lưu Trường cảm động, thúc ngựa chạy nhanh về phía thái úy.
Hán Tín đứng dậy, bình tĩnh chờ đợi đoàn người này.
Lưu Trường nhảy khỏi chiến mã, ôm thái úy một cái rất nhiệt tình, thậm chí mắt còn ướt:" Không ngờ sư phụ đích thân tới đợi trẫm, trẫm cảm động quá, sau này trẫm không nói sư phụ ở trong Thượng Lâm Uyển chạy ra nữa ..."
Hàn Tín ghét bỏ đẩy Lưu Trường ra, chẳng nhìn y một cái, đi tới phía Lý Tả Xa.
"Tả Xa, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Đại vương!" Lý Tả Xa thấy Hàn Tín càng kích động, vội đi tới ôm nhau, cùng cười lớn:
Lưu Trường đần mặt.
Té ra ông ở đây đợi Lý thái úy à?
Nhìn hai người đó trò chuyện vui vẻ Lữ Lộc kinh ngạc, hắn chưa bao giờ hắn thấy Hàn Tín nhiệt tình khách khí với ai như thế.
Quý Bố rất bình tĩnh, tựa hồ sớm biết chuyện này rồi.
Lưu Trường len lén tới bên Lữ Lộc, nhỏ giọng mắng:" Hai người này không để ý tới người đi đường, trò chuyện giữa đường, không phải loại tử tế ..."
Lữ Lộc không dám phụ họa chỉ đành cười lễ độ.
Lưu Trường dẫn người khác tiếp tục lên đường.
"Bệ hạ!"
May là không phải ai cũng ngó lơ hoàng đế, từ xa một cỗ xe ngựa phòng điên cuồng, một người trong xe lao ra, kích động chạy tới trước mặt Lưu Trường hành lễ.
Lưu Trường mừng lắm, nhưng lại nghiêm mặt, tỏ vẻ không vui:" Trẫm lệnh quan viên các bộ không được làm ảnh hưởng tới chính sự, không cho ra nghênh tiếp, sao tả tướng lại tới?"
"Bệ hạ tuần thị dân tình, phen này thành công trở về, sao có thể không nghênh đón? Nghênh đón bệ hạ là chính sự lớn nhất, dù nông tang cũng không trọng yếu bằng bệ hạ." Trương Bất Nghi cung kính nói:
Lưu Trường không giấu được nụ cười nữa rồi, vội đỡ Trường Bất Nghi lên:" Trẫm lần này tới các nơi, làm được không ít việc."
"Ồ, không biết bệ hạ có thể kể cho thần nghe không?"
"Được được!"
Bình sinh chuyện Lưu Trường thích nhất là khoe khoang với người khác, liền rời ngựa, cùng Trương Bất Nghi ngồi cùng xe. Dọc đường đi, Trương Bất Nghi nghe kể chuyện kêu lên kinh ngạc không ngừng, công phu nịnh bợ này Lữ Lộc tấm tắc không thôi.
Khi bọn họ về Trường An, Lưu Trường bảo mọi người đi nghỉ ngơi bản thân tới thẳng Trường Lạc cung.
Lần này đúng như Lưu Trường dự liệu, Trường An không có chuyện gì lớn cả.
"A mẫu!"
Nghe tiếng gấu chó gầm gừ, Lữ hậu sắc mặt nhẹ như gió thoảng nhìn ra cửa, tiếp đó thấy Lưu Trường xông vào, đôi mắt hổ quét một vòng nhanh chóng dừng lại ở Lữ hậu, nhào bổ tới, thu chân, quỳ gối.
Một loạt động tác lưu loát.
"A mẫu ... Có phải nhớ chết con rồi không? ... A, a mẫu ăn vụng cái gì thế?"
Lưu Trường nói được một nửa thì nhìn cái bàn sau lưng Lữ hậu:" Con đói rồi."
Lữ hậu chăm chú nhìn nhi tử ngốc, xác định y không sứt mẻ gì mới thu lại ánh mắt:" Lần này con ra ngoài, Lưu Chương suốt ngày quỳ trước mặt ta khóc lóc, nói con làm không ít việc ... Mấy lần mạo hiểm, lấy thân làm đầu lĩnh cường đạo .... Thế là sao?"
"Tin đồn, tin đồn! Nói ra đều tại Trần Mãi cả."
"Hử, Trần Mãi ở Thục, liên quan gì tới hắn?"
"A mẫu không biết, thằng nhãi đó dâng thư thỉnh cầu mở thương đạo, cổ vũ thương nghiệp qua lại, làm trên đường sá nước Hạ đều là tặc khấu, con còn bị cướp giữa đường, chẳng lẽ không phải tại tặc khấu."
Lữ hậu từ từ rút gậy gỗ bên cạnh ra:" Chuyện khác không nói làm gì, dù con có giết người bừa bãi ở nước Lương cũng không sao ... Nhưng con ở nước Đường tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm."
"Con nghĩ ta già rồi, không đánh được con nữa chứ gì?"
Lưu Trường ngớ ra, lâu rồi chưa ăn đòn, kêu lên:" Con vừa về, với lại con làm đại phụ rồi ... á"
"Dù ngươi sắp xuống đất rồi ta vẫn đánh."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com