Lữ hậu cầm gậy lên đánh vài cái, Lưu Trường phối hợp la hét, với sức của bà bây giờ, đánh thân thể biến thái của y có khác nào gãi ngứa.
Thấy nhi tử bị đánh kêu la liên hồi, Lữ hậu mới vui vẻ thu gậy lại.
"Nếu con còn mạo hiểm nữa, ta treo con lên đánh."
"Cái xà nhà này làm sao chịu nổi."
"Nói cái gì đấy?"
"Con nói a mẫu anh minh ạ."
Lữ hậu chuyển sang khuôn mặt nghiêm túc:" Chuyện ở Bái quận, ta có nghe rồi, Lưu Quảng hai lần tới tìm ta, bị ta mắng một trận, giờ đang ở nhà kiểm điểm, còn cả di mẫu kia của con, không ngờ dám tìm ta khóc lóc ... Chuyện của Lữ gia, con không cần dụng vào, ta tự làm."
Lưu Trường nhỏ giọng hỏi:" Hay là để Lộc làm?"
"Hắn thì được cái gì? Lữ gia vốn là đại tộc, phát triển tới nay, nhân đinh đã vô số kể, những gia tộc dựa vào Lữ gia càng nhiều không kể xiết, đám ngươi này không thể không trị. Ta chuẩn bị thiết lập huyện Đan Phụ mới ở Tây Đình, chuyển tộc nhân tới đó, còn thấy sao?"
"Đi hết ạ?"
"Để lại một ít trông coi lão trạch là đủ rồi, còn lại không cần ở nhà nữa."
Lưu Trường không tiện nói gì.
"Về phần tông thất, con tự nghĩ cách, đám Lưu Quảng nếu tới tìm con, con cứ nói, hoặc nghe con hoặc để ta làm."
Lưu Trường lớn tiếng nhận lệnh.
Lữ hậu xua tay:" Xéo đi tìm nữ nhi của con đi, bảo đám Tào Xu mai tới bái kiến, ta mệt rồi."
"Con biết rồi."
Cả nhà lại lần nữa tụ tập, Lưu Trường bế Lưu Linh, thích không muốn buông tay, Lưu Linh từ lúc thấy a phụ đã nhào vào lòng, ai nói gì cũng không chịu xuống.
Lưu Trường treo nó luôn trên người, cười ha hả hỏi thời gian qua nói làm gì.
"A phụ, con thấy đại phụ không có một cây cung nào ra gì, lấy một cái đi thặng rồi, a phụ không giận chứ?"
"Không giận, đương nhiên không giận, a phụ xưa nay khoan dung độ lượng, chỉ là cung tiễn đáng gì đâu."
Lưu Trường vẫn cười, nhưng Lưu Lương đứng cách đó không xa thì biết, nếu người làm chuyện này không phải muội muội mình thì khả năng giờ đã nằm bẹp giường rồi.
Khi cả nhà hòa thuận vui vẻ thì người ngoài Lưu An lại lần nữa tới muộn, hắn bái kiến a phụ a mẫu rồi đứng ở bên đợi huấn thị.
Tào Xu rất vui, đích thân tặng quà cho mọi người, không thiếu ai cả.
Lưu An nhỏ giọng bẩm báo cho a phụ nghe chuyện làm được thời gian qua.
"Trẫm biết chuyện Sài Kỳ rồi, hắn đánh nước Ái Lão là do lệnh của trẫm, hắn vô tội."
"A phụ, là Ai Lao ạ."
"Trẫm nói sao thì là thế. Nếu như các mục cải cách đều gần hoàn thiện thì không gập nữa, ngươi tiếp tục làm đi, trẫm từ xa về, chưa nghỉ ngơi, người không khỏe."
Nhìn a phụ có thể vật được trâu lại nói mình không khỏe, Lưu An trái lòng gật đầu.
"Lát nữa ngươi dẫn các a mẫu của ngươi đi gặp Thiên ... Trẫm còn phải đi lao ngục một chuyến, đón Sài Kỳ ra rồi tới phủ của ngươi."
"Vâng! Khi nào a phụ gặp Trương tướng, trọng phụ ..."
"Mai triều nghị."
Lưu Trường "không khỏe" nói xong là tới lao ngục ngay.
Sài Kỳ đã quen sống trong lao ngục, thậm chí học được không ít thứ từ bạn tù, hai người suốt ngày giao đàm. Thi thoảng Sài Kỳ giúp Chủ Phụ Yển làm việc, tuy làm chả ra sao.
Ngày hôm đó, hai người đang bàn bạc tương lai nước Điền, lập ra phương án vĩ đại, đột nhiên cửa bị mở ra. Nhìn thấy bóng người cao lớn kia, mắt Sài Kỳ đỏ hoe.
"Bệ hạ!"
Sài Kỳ quỳ xuống hành lễ, mặt đầy ủy khuất:" Bệ hạ mà không tới thì thần chết trong lao mất, thần lập quân công tới Trường An báo hỉ, nhưng bị bọn họ ..."
Lưu Trường đỡ hắn lên:" Được rồi, chớ khóc, ngươi còn mặt mũi mà nói à? Ai bảo ngươi tự tiện đánh nước khác? Trẫm đã bảo với An là ngươi phụng mật chỉ của trẫm, ra ngoài biết nói sao chưa?"
Sài Kỳ lau nước mắt:" Biết rồi ạ."
Chủ Phụ Yển lúc này cũng kích động quỳ bái:" Bệ hạ!"
Lưu Trường ngớ ra:" Sao ngươi cũng ở đây?"
"Bệ hạ, thần bị Trương tả tướng giam, đã lâu lắm rồi, thần vô tội."
Lưu Trường bóp trán:" Được rồi, các ngươi cùng ra đi."
Hai người theo Lưu Trường rời khỏi lao ngục tối tăm vô vọng, lần nữa thấy ánh mặt trời, tâm tình đều kích động, lòng đầy chờ mong.
Đúng là minh quân, vừa về Trường An đã cứu hai người vô tội bọn họ.
"Các ngươi bị giam ở đây là sự thất chức của triều đường, trẫm nhất định chủ trì công đạo cho các ngươi. Thế này đi, lát nếu có ngự sử gì đó tới tìm trẫm, nói trẫm lấy thân mạo hiểm gì đó, các ngươi liền khóc lóc kể tội bọn chúng hành vi tàn bạo! Trẫm nhất định ra mặt cho các ngươi."
"Dạ??" Cả hai thộn mặt:
"Hành vi của bệ hạ thực sự không thể tính là minh quân, rõ ràng có cách ổn thỏa hơn, vì sao làm thế?"
Khi Lưu Hằng trách mắng tiểu lão đệ làm việc thiếu suy nghĩ của mình thì Sài Kỳ nhảy ra, phát huy sứ mệnh phân tán hỏa lực, còn cắn trả.
"Bệ hạ, ngự sử đại phu bất chấp thần khiếu nại, vô cớ giam thần vào ngục, sỉ nhục người có công."
Lưu Trường cau mày không vui:" Chẳng qua giam ngươi một thời gian thôi, cần gì khoa trương như thế?"
Lưu Hằng nghiêm mặt không nói, từ lúc Lưu Trường dẫn hai người này tới là hắn hiểu rồi, đứa đệ đệ này có thiên phú kiệt xuất ở chuyện né tội tránh phạt từ khi sinh ra ... Lưu Hằng không thèm để ý tới Sài Kỳ:" Bệ hạ tốt nhất là nên nghĩ cách xử lý hậu quả đi, lần này nguy hại ở các nước rất lớn."
Chủ Phụ Yển là chân chó số hai của bệ hạ, sao chịu nổi chuyện bệ hạ bị chỉ trích.
"Ngự sử có biết mình đang nói cái gì không? Bệ hạ ở Đường trị gian tặc, ở Hạ thu thập đạo tặc, ở Triệu diệt kẻ vô năng, ở Lương giết danh sĩ đối kháng triều đình, ở Bái Quận loại bỏ tông thất làm ác ... Nhưng việc này có cái nào có hại với triều đình? Nếu quan viên các ngài hữu dụng, bệ hạ đã không cần đi làm những chuyện này."
Lưu Hằng nghiêm túc nói:" Hai nước Đường, Hạ không đáng ngại, nhưng bệ hạ mang đi một đám nội thần ở Triệu, còn sỉ nhục họ trước mặt, khiến trong nước thiếu không ít quan lại, còn làm nhiều người khác từ chức."
"Ở nước Lương bức hại danh sĩ khiến nước Lương bị sỉ nhục, người Lương ra ngoài giờ đều bị trào phúng, nói hiền tài không ở Lương ... Chẳng phải là làm lòng người ly tán à?"
"Nghiêm trọng nhất là Bái Quận, bệ hạ giết tông thất trước mặt mọi người, tông chính và tộc nhân cực kỳ bất mãn, xử trí tông thất phải qua tông chính, lý nào lại đánh giết giữa đường."
Chủ Phụ Yển nhảy ra mắng:" Cổ hủ! Chính vì đại thần trong nước đều như ngươi, nhìn trước ngó sau mới xuất hiện nhiều gian tặc như thế, ngươi còn dám mắng bệ hạ, lý nào lại vậy, không phải kẻ làm thần tử ..."
Lưu Trường len lén kéo hắn, bảo ngươi tới thu hút bớt hỏa lực, ngươi đừng quá đáng, chọc giận huynh ấy không dễ xử lý đâu.
Lưu Hằng không giống Triều Thác, tu dưỡng cao, nhẫn nại cao:" Bệ hạ mau vỗ về hai nước Lương Triệu, là quân vương làm việc cần suy nghĩ nhiều mặt, không nên gấp."
Lưu Trường nghe đã thấy phiền, xua tay:" Làm cả rồi, nếu còn kẻ nào dám bất mãn, trẫm giết hết, thế là xong."
Lưu Hằng đột nhiên bật cười:" Bệ hạ nói thế thì thần biết làm sao rồi."
Nói xong cởi quan phục ra, bảo giáp sĩ:" Ra ngoài hết, không ai được tới gần."
Đám Chủ Phụ Yển, Sài Kỳ đều bị đuổi ra khỏi điện.