Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1060 - Chương 1061: Bệ Hạ Làm Được Rồi.

Chương 1061: Bệ hạ làm được rồi.

Lưu Trường kinh ngạc: "Tứ ca định làm gì?"

"Lấy thân phận ngự sử đại phu khuyên gián ngươi ngươi không nghe, vậy ta lấy thân phận ca ca ngươi ra khuyên ngươi ... Đại ca, Nhị ca không còn nữa, Tam ca ở Triệu, vậy còn ta lớn nhất ..."

Thấy Tứ ca bắt đầu cởi hài, Lưu Trường há hốc mồm:" Tứ ca, Tứ ca, ẩu đả hoàng đế là phạm pháp."

"Nhưng giáo huấn đệ đệ thì không sai, ngươi yên tâm, giáo huấn xong ta sẽ báo lên a mẫu ... Hỏi lần cuối, ngươi có xử lý hậu quả không?"

" ... Những chuyện đệ làm gây ra hậu quả lớn đều là vì sức ảnh hưởng của đệ, nay thành tựu của đệ sớm đã không ai bì được, quân vương hậu thế sẽ vì đệ mà vinh, sẽ học theo hành vi của đệ. Nếu đệ cần kiệm, quân vương đời sau sẽ coi cần kiệm là đức tính tốt. Ít nhất khi chúng kiêu xa dâm dật, các đại thần sẽ lấy đệ ra làm gương khuyên gián ... Đây là đại sự thiên thu, chẳng lẽ đệ muốn con cháu đời sau đều giống đệ à?"

Lưu Trường do dự chốc lát, đột nhiên có chút kích động:" Huynh trưởng, hiện giờ thành tựu của trẫm thực sự không ai bằng à?"

Lưu Hằng trầm mặc hồi lâu.

"Thằng nhãi, ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ đúng câu đó sao?"

“Không, không Tứ ca nói có lý lắm, trẫm nghe hết rồi, tiếp tục, tiếp tục đi.

Tiếp đó Lưu Trường chỉ còn biết gật đầu lia lịa nghe Tứ ca giảng giải cách xử lý hậu quả, trong lòng chỉ có sùng bái.

Tứ ca thật bá đạo.

Sao trẫm không nghĩ ra nhỉ, lần sau trẫm đấm kẻ nào cũng không lấy thân phận hoàng đế nữa, dùng thân phận bách tính bất bình là được.

Lý Tả Xa thời gian qua luôn ở cùng với Hàn Tín.

Hai người đã lâu không gặp, cố hữu tương phùng thế này, người có những chuyện nói mãi không hết.

Hai ngươi nói thừ tình hình Thân Độc tới nước Hạ, cùng trào phúng Chu Bột cuối cùng nói tới ý tưởng sáng kiến học viện quân sự.

"Trước kia Lưu Hằng nói muốn để con cháu đại tộc tham quân, ta thấy đề nghị của ông đáng tin hơn ... Có thể hấp nạp nhân tài khác nhau, bồi dưỡng quan quân. Ta không thích hợp bồi dưỡng đệ tử, nhưng ta có thể cho ông vài cuốn binh pháp, để ông dạy chúng." Hàn Tín nghiêm túc nói:

Lý Tả Xa giải thích:" Đây không phải đề nghị của ta, mà là của bệ hạ."

"Hả, thằng nhãi đó à? Đề nghị của y là đoạt nguyên xi đề nghị của người khác, Đại Hán có quân vương như thế đúng là đại bất hạnh của thần dân." Hàn Tín trào phúng:

Lý Tả Xa giật nảy mình:" Đại vương cẩn thận lời nói."

"Cẩn thận cái gì, dù trước mặt y, ta cũng nói thế."

"Cũng không được nói thế ... Bệ hạ có công đức lớn, thực sự là may mắn của thần dân, chuyện bệ hạ làm hiền vương cổ đại cũng không sánh được."

Hàn Tín nghe ông ta khen ngợi, đắc ý như lão phụ thân được người ta khen con mình:" Ông quá khen rồi, thằng nhãi đó làm gì có bản lĩnh ấy, chỉ có chút xíu thành tựu thôi.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên có tiểu nữ hài chạy vào, chẳng khách khí tí nào, hành lễ với Lý Tả Xa, chẳng nói gì với Hàn Tín đã chạy vào phòng trong.

Lý Tả Xa kinh ngạc:" Đó là ..."

Hàn Tín mặt đầy yêu chiều: "À, tôn nữ của ta, Lưu Linh."

Lý Tả Xa trầm mặc rất lâu, sao nghe phức tạp thế? Nhìn dáng vẻ nữ hài đó, hẳn là tôn nữ của Cao hoàng đế.

Cao hoàng đế năm xưa để nhi tử bái đại vương làm thầy, đúng là đã mất nhi tử lại thiệt tôn nữ.

"Ta một nhân tài tiến cử cho ông, kẻ này không có tài năng gì suốt ngày rảnh rỗi ở Trường An, tuy tài không đủ, nhưng làm phó thủ cho ông dạy bảo đệ tử thì vẫn đủ tư cách."

"Ồ, đại vương muốn tiến cử ai?"

"Nam Việt vương Triệu Đà."

Lý Tả Xa câm nín luôn, quả nhiên là không có tài năng gì.

"Sư phụ!"

Đột nhiên có một tiếng rống, người này xông vào càng không khách khí gì, tay ôm bụng, chẳng bái kiến đã chạy thẳng về phía nhà xí.

Lý Tả Xa chỉ có thể biểu thị:" Bệ hạ đúng là không coi đại vương là người ngoài."

"Há chỉ không coi là người ngoài, y sắp coi nơi này thành nhà xí chuyên dụng rồi ... Đi qua đây đều ghé qua một lần." Hàn Tín nghiến răng nghiến lợi:" Không cần để ý tới thằng nhãi đó, chúng ta tiếp tục."

Hai người bàn luận chưa lâu thì Lưu Trường rửa tay nghênh ngang đi ra, ngồi bên Hàn Tín:" Sư phụ, có mỗi chuyện quân giáo thôi mà chưa bàn xong à?"

Hàn Tín sầm mặt:" Đây là chuyện bồi dưỡng tướng lĩnh cho quốc gia, là chuyện trăm năm của Đại Hán, ta tất nhiên có uy tính của mình! Ngươi hiểu cái gì, đừng xen mồm vào."

"A phụ?"

Lưu Tinh đang tìm hiếm đồ chơi bên trong nghe thấy tiếng a phụ vội vàng chạy ra, khoe đồ chơi mới với y. Rất nhiều đồ chơi của nó giấu ở nhà Hàn Tín, vì nếu Tào Xu nhìn thấy sẽ tịch thu, ví dụ thanh chùy thủ kia, Tào Xu sợ nó bị thương... Lưu Trường hiển nhiên không có giác ngộ của Tào Xu, thậm chí còn lấy chơi.

Lý Tả Xa nhìn tổ tôn ba đời họ nói cười vui vẻ, nhất thời không biết phải nói gì, có lẽ nên cáo từ, chuyện quân giáo để lúc khác.

Trường Lăng Phàn lý.

Trong lý có mảnh đất trống lớn, bốn phía thiết lập khán đài, hai bên đều có một cầu môn, hai đội thi đấu nhân số đạt tới 24 người.

Lúc này trong sân bóng diễn ra trận so tài rất kịch liệt, bách tính tụ tập xung quanh hò reo liên hồi.

Nghe nói đá bóng là do hoàng đế phát minh ra năm xưa để thao luyện binh sĩ.

"Ha ha ha, Lục công làm thật không tệ."

Lưu Trường đứng trên đài cao, nhìn sân bóng mới tinh, vui vẻ vỗ vai Lục Giả.

Lục Giả bị vỗ thiếu chút nữa ngã ra đất, xoa vai mình:" Bệ hạ ... Thần già rồi."

"Ngại quá, nhất thời kích động."

Lưu Trường vội nghiêm mặt nói:" Cuộc thi đấu bóng đá này, khanh làm không tệ, trẫm nóng lòng muốn xem quận quốc so tài, rốt quận nào sẽ giành thắng lợi."

Lục Giả lắc đầu:" Bệ hạ không biết, triều thần không tán đồng với bóng đá, nhiều lần đàn hặc nó làm hỏng lề thói nhân gian, làm bách tính lơ là công việc, chú trọng vào vui chơi. Có câu ham chơi đánh mất chí hướng ... "

Lưu Trường không vui:" Bọn họ biết cái gì, hiện giờ dân gia không có chiến sự, đây là trò chơi giúp bồi dưỡng tinh thần võ học. Huống hồ, chơi sao lại nói là lơ là công việc? Chẳng lẽ bách tính phải suốt ngày làm việc như trâu bò, không được có thú vui nào sao? Đám người khuyên gián đó bản thân chơi sướng thôi, phóng xe đua ngựa, xem kịch nghe sách, lại không cho bách tính vui chơi, bọn chúng coi bách tính là gia súc nhà mình à?"

"Trẫm chẳng những muốn bách tính ăn no mặc ấm mà còn muốn họ sống vui vẻ. Lũ chó má đó, chỉ muốn trẫm chết mệt ở Hậu Đức Điện, bách tính chết mệt ở đồng ruộng."

"Khanh đi lập danh sách những kẻ dâng thư đàn hặc cho trẫm."

"Trẫm muốn đưa bọn chúng tới đây, chơi một trận bóng, xem trẫm có đá bay đầu chúng không?"

Lục Giả tái mặt:" Bệ hạ trừng phạt một chút là được, không nên đá chết."

Lưu Trường ngẩng cao đầu: "Lục công chưa hiểu sao, trẫm muốn tạo nên thịnh thế chưa từng có, bách tính an cư lạc nghiệp, văn võ hưng thịnh, văn hóa phong phú, bách nghiệp sôi động ... Trẫm muốn bách tính thờ cũng trẫm nghìn năm không dứt."

Lục Giả nhìn nam nhân cao lớn tràn trề tự tin dưới ánh mặt trời.

Khóe môi cong lên.

"Kỳ thực bệ hạ làm được rồi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment