Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1072 - Chương 1072: Cuộc Chiến Không Tránh Khỏi.

Chương 1072: Cuộc chiến không tránh khỏi.

Hậu Đức điện vẫn ồn áo không ngừng, Tào Xu mỉm cười đi tới ngồi bên Lưu Trường nãy giờ im lặng khác thường không tham gia với mọi người, nắm tay y:" Hậu Đức điện đã lâu rồi không có tiếng cười ..."

Lưu Trường liếc nàng một cái:" Muốn nghe tiếng cười còn chẳng dễ à? Hôm nào trẫm bắt Lữ Lộc tới đây, bắt hắn cười, không cười thì đấm, nàng muốn nghe bao nhiêu cũng không thành vấn đề ..."

Tào Xu thấy không nói chuyện tử tế được thì trừng mắt lên:" Ý thiếp là, tối nay có nên bày gia yến không?"

Tào Xu tỷ tỷ giận rồi, Lưu Trường nhận ra ngay, gật đầu lia lịa: "Bày ... Bày ... Nghe hoàng hậu hết.”

Thế là một buổi gia yến long trọng diễn ra, chỉ vì chúc mừng Lưu Tứ trở về, tời tham gia không ít, cả lão thái thái cũng tới. Rồi tới đám thân thích Lữ Lộc, Lữ Sản, Lữ Chủng hay Giả Nghị, Lưu Hằng.

Lưu Trường đúng là lâu lắm rồi không tổ chức gia yến, từ ... Đúng là lâu lắm rồi.

Lưu Trường uống say khướt, hát bài ca Cao hoàng đế từng hát, hát đi hát lại mỗi ca khúc đó. Chẳng biết vì sao, lần này y say rất nhanh, mấy người mới đỡ được về phòng, Tào Xu ở lại chiếu cố, những người khác tiếp tục vui vẻ dự tiệc.

Nằm trên giường, mặt Lưu Trường đỏ bừng bừng, thần chí mơ hồ.

Tào Xu quỳ ở bên cạnh, lau mặt cho y.

Lưu Trường lẩm bẩm.

"Trẫm cũng có đại ca ..."

"Trẫm cũng có ..."

Tào Xu im lặng hồi lâu cúi xuống hôn lên trán Lưu Trường.

Lưu Trường rốt cuộc cũng ngủ say.

............. ..............

Hôm sau, mới sáng sớm ngày ra Lưu Tứ đã xuất hiện trước mặt a phụ, lần này là chuyện vào quân học.

Lưu Trường gãi cằm:" Kỳ thực ngươi còn hơi nhỏ, quân học yêu cầu là trên 20 dưới 40."

Lưu Tứ ngớ ra:" A phụ, có phải a mẫu nhớ nhầm năm sinh của con không, thực ra con 26 rồi đấy."

"Phun rắm, ngươi nhiều tuổi hơn cả đại ca ngươi à?" Lưu Trường ngẫm nghĩ một lúc:" Cũng được, chắc chắn là ngươi không đợi được tới 20 tuổi mới về nước. Bây giờ nhập học, bốn năm sau ... Ừm, thế đi, cho ngươi và Hạ Hầu Tứ nhập học. Có điều trẫm nói cho ngươi biết, nhập học thì được, còn cái khác trẫm không giúp ngươi, ngươi phải tự dựa vào nỗ lực của mình ... Trong trường học, ngươi sẽ không có được bất kỳ chiếu cố đặc thù nào hết. Giống như họ, nếu không qua được khảo hạch thì cũng hết cách ..."

"A phụ cứ yên tâm đi!" Lưu Tứ vỗ ngực:" Con dứt khoát sẽ không để a phụ phải thất vọng, con sẽ thành học tử giỏi nhất quân học."

"Ha ha ha, quân học đa phần là tướng sĩ có công các nơi tiến cử, ngươi qua được họ không? Nếu ngươi đứng đầu, ba con ngựa con do ngựa quý của trẫm sinh ra sẽ tặng ngươi hết."

"Lời này thật không?" Lưu Tứ sáng mắt:

"Đương nhiên!"

"Đa tạ a phụ ban ngựa."

"Cứ đứng đầu rồi hẵng nói."

Lưu Tứ chẳng hề lo chuyện này, ngay ngày hôm đó hắn theo Hạ Hầu Tứ tới quân học báo danh.

Chuyện Hạ vương tới, quân học không che giấu được, nhất là không ít người quen vị chư hầu vương vô pháp vô thiên này. Khi biết tin, các tế tửu lo lắm, dù hoàng đế hạ lệnh họ đối xử với Lưu Tứ giống người khác, nhưng làm sao bọn họ có thể trừng phạt Lưu Tứ được? Nếu hắn không chịu nghe, ngang nhiên gây hấn tế tửu, làm hỏng lề thói trong trường thì sao?

Thế nhưng khác hẳn với lo lắng của họ, Lưu Tứ sau khi vào quân học thì tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn. Đối xử với ai cũng hiền hòa, nhanh chóng hòa nhập với đám đông, còn xưng huynh gọi đệ, không nhìn ra chút dáng vẻ hoàn khố nào.

Các tế tửu thở phào.

Lưu Tứ gặp được không ít người dưới quyền đại ca như Trình Bất Thức, Trương Phu, bọn họ đều chiều cố tới hắn, nên hắn sống trong quân học không tệ.

Lưu Tứ rất thích nơi này, rốt cuộc cũng học được binh pháp mà hắn khao khát, lên lớp nghe giảng chăm chú, tan học tìm đồng môn học bù khóa trình mình bỏ lỡ.

Lý Tả Xa mừng lắm, gọi hắn tới thư phòng, đích thân dạy bù.

Tế tửu thiên vị hắn nhất là Triệu Đà, Triệu Đà nhìn Lưu Trường nhỏ hơn một cỡ này, sủng ái vô cùng, thường xuyên gọi hắn trả lời câu hỏi, còn muốn truyền thụ võ công cho hắn.

Hạ Hầu Tứ sống ở đây kém hơn nhiều.

Hắn nghe giảng không hiểu lắm, môn nào cũng đứng đầu từ dưới lên, còn thường xuyên vì không trả lời được câu hỏi của tế tửu Hạ Hầu Anh mà bị trừng phạt.

Hạ Hầu Anh cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không có chút thiên vị nào.

"Đánh! Chẳng lẽ nhìn đám man di ngông cuồng ở tái ngoại à?"

Ngồi trong phủ Hàn Tín, mấy vị lão tướng quân thương thảo kịch liệt.

An Tức nhắm vào địa vị bá chủ, mấy năm qua chiến tranh liên miên, tình cảnh của họ giống lúc Lưu Trường mới đăng cơ, trong nước có nhiều việc phải làm, mà lương thực thành vấn đề lớn của họ. Trình độ nông nghiệp của An Tức không cao, nhiều bách tính sống bằng nghề du mục. Tuy họ thu phục không ít bộ tộc nông canh, nhưng muốn dựa vào đó đánh bại kẻ địch xung quanh, trở thành bá chủ thì chưa đủ.

Thân Độc chính là phân bón tốt nhất mà đế quốc cần để quận khởi, An Tức vì thế mưu tính Ba Khắc Đặc Lý Á, lấy đó làm bàn đạp đánh Thân Độc. Không may đúng lúc hoàng đế Đại Hán viễn chinh, phá tan mưu đồ chiếm đoạt Ba Khắc Đắc Lý Á.

Hiện giờ bọn họ đang thăm dò giới hạn của Đại Hán, muốn chiếm Ba Khắc Đặc Lý Á, khống chế con đường Thân Độc tới cương vực của mình.

Hàn Tín chẳng sợ An Tức, ông ta chỉ lo An Tức xâm nhập, làm hỏng bố trí của mình ở Thân Độc thôi.

Khi Hàn Tín triệu tập các vị lão tướng quân, thương thảo chuyện ở Ba Khắc Đặc Lý Á, các lão tướng tỏ ra rất tích cực, muốn xuất binh đánh An Tức.

"Đại vương, đối với loại kẻ địch này, chỉ có cứng rắn mới duy trì được hòa bình, phải xuất binh, không cho chúng cơ hội nào." Tần Đồng dứt khoát nói:

Hàn Tín cười nhạt:" Ta bảo các ngươi tới đây không phải để các ngươi dạy ta làm việc, có đánh không, đánh thế nào, trong lòng ta tự có cân nhắc ... Bảo các ngươi tới là để đàm phán có nên di chuyển quân học tới Hà Tây không?"

"Hả, vì sao tới Hà Tây? Vừa mới chọn vị trí ở Trường An mà." Tất cả kinh ngạc:

"Đương nhiên vì chiến sự với An Tức rồi, tình thế phức tạp, ta nghĩ, quân học hai năm đầu đặt ở Trường An, sau chuyển tới nước Hà Tây. Như thế có thể an bài học tử tới Thân Độc, làm quan quân cấp thấp, chuẩn bị cho cuộc chiến với An Tức. Đây là trận chiến không thể tránh khỏi, cũng sẽ là trận chiến quyết liệt."

"Có lẽ trận chiến này sẽ kéo dài nhiều năm, chúng ta sẽ không thấy kết cục, chỉ cần dạy ra được người có thể quyết định kết cục là được."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment