Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1073 - Chương 1073: Thằng Điên Ở Đâu Ra?

Chương 1073: Thằng điên ở đâu ra?

Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường cười khà khà nhìn tấu biểu các nơi đưa tới.

Trương Bất Nghi quỳ một bên, nay triều đường cải cách, địa vị của hắn không giảm còn tăng, thành đệ nhất tham mưu nội chính, hầu hạ bên cạnh hoàng đế, cung cấp kiến nghị, tham gia quyết sách. Nay những tấu biểu đặt trước mặt Lưu Trường đều do Trương Bất Nghi dày công lựa chọn, nói đơn giản là chỉ báo tin vui không báo tin buồn.

Lưu Trường xem những thứ này, mặt đầy đắc ý.

"Khá lắm, có chút hiệu quả rồi ... Đại Hán có thành tựu hôm nay đều là công lao của quần thần."

"Toàn nhờ nhân đức của bệ hạ, quần thần nào xứng tranh công." Trương Bất Nghi nghiêm túc đáp: "Ngoài ra còn có vài tấu báo cực kỳ quan trọng do Thân Độc đưa tới, bệ hạ muốn xem không?"

"Xem, mau đưa cho trẫm. Thời gian trước trẫm bảo Phùng Kính điều tra tình hình An Tức, chắc là ông ta điều tra rõ rồi mới báo lên. Phùng Kính quanh năm ở Thân Độc, vất vả công cao, là tấm gương cho quần thần, trẫm sẽ ban thưởng thật tốt ... Lần này ông ta trả lời thư nhanh như thế, chứng tỏ rất tận lực ..."

Trong khi Lưu Trường đang thao thao bất tuyệt thì Trương Bất Nghi đã tìm ra được tấu biểu dâng lên.

"Khá mạnh." Lưu Trường vừa đọc được một đoạn đã vỗ rầm xuống bàn, chửi bới:" Con chó già này không muốn sống nữa à? Qua loa với trẫm sao? Khá mạnh? Lão thất phu chó má muốn ăn đòn ... Lấy trường mâu trọng giáp ... Để trẫm cho ông ta biết thế nào là khá mạnh ..."

Trương Bất Nghi vội giải thích:" Bệ hạ, còn bản nữa."

Lưu Trường cầm lấy xem, bên trên ghi chép rất nhiều tình hình về An Tức, bao gồm số lượng binh chủng, cương vực, quận huyện. Trông có vẻ rất lặt vặt, còn số không rõ, như số lượng kỵ binh từ mười ba vạn tới mười tám vạn ...

Dù không cụ thể nhưng khác biệt không nhiều.

"Tên An Tức vương này vì sao hiếu chiến tới mức đó, thế thì bách tính của hắn sao nuôi được? Thậm chí có cả quân thường trực ... Điên rồi ...

Lữ Lộc đứng xa phải khen thần kỳ.

Có thể khiến bệ hạ hô to hiếu chiến, vị An Tức vương này đúng là kỳ nhân.

Đánh giá về bệ hạ trong mắt các hiền thần thế nào cũng khó tránh khỏi hai chữ hiếu chiến, bệ hạ võ đức quá thịnh, từ khi đăng cơ tới giờ, năm nào cũng có chiến sự, hơn Thủy Hoàng Đế mấy bậc.

Trương Bất Nghi nói:" Bệ hạ, theo lời Phùng Kính, An Tức xuất thân từ dân tộc du mục, bọn họ không mấy coi trọng phát triển, thông qua chiến tranh nuôi dưỡng. Cho nên số lượng quân đội to lớn, sức chiến đấu rất cao, lúc nào cũng có thể xuất binh, đây là phiền toái lớn. Lo lắng của thái úy không sai."

Lưu Trường chửi mắng:" Kẻ này là hôn quân, dám khai chiến với Đại Hán, Đại Hán có thể tiêu hao chết hắn. Nhưng sao có thể để hắn quấy nhiễu biên cảnh Đại Hán, phái người đưa những thứ này cho thái úy."

"Vâng!" Trương Bất Nghi thi lễ, vội vàng rời Hậu Đức Điện:

Lưu Trường trông có vẻ rất nghiêm túc, vuốt râu nói:" Trẫm trước kia đánh giá thấp An Tức rồi, bọn chúng năm nào cũng mở rộng thực lực tăng trưởng rất nhanh ... Cánh cửa Thân Độc mà mất, Đại Hán sẽ không chịu nổi tổn thất ... Vật tư của Thân Độc là sự đảm bảo cho Đại Hán, nếu mất Thân Độc, chúng ta sẽ thu không đủ bù chi, chính sách phải dừng lại ..."

"An Tức không phải người Hồ tạp nham, bọn chúng giống Hung Nô năm xưa vậy, là kẻ địch tiềm tàng ..."

Khi Lưu Trường đang giảng giải cho Lữ Lộc nghe suy nghĩ của mình thì từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân lộn xộn.

Một cận thị đi nhanh vào, bái kiến hoàng đế:" Bệ hạ, có sứ giả nước Hà Tây tới."

"Hà Tây à? Bảo hắn vào đây."

Thế là một giáp sĩ đi vào, mặt hớn hở kích động, trao thư xong lui ra ngay.

Lưu Trường vừa xem xong liền lần nữa "long nhan giận dữ."

Lữ Lộc ngạc nhiên lắm, Hà Tây dâng thư làm hoàng đế phẫn nộ, chẳng lẽ Chu Bột thất bại à? Ngoại Khương mạnh thế sao

Khi hắn lấy xem thì hóa ra là tiệp báo, là Chu Bột dâng thư, ông ta công phá hơn mười ngoại Khương, diệt hết thủ lĩnh, bắt hơn mười vạn người, toàn bộ di cư tới nước Hà Tây.

Đây là tin mừng mà, sao bệ hạ lại giận.

Lưu Trường mắng:" Hiếm khi có cơ hội như vậy, không cần phải đi xa tác chiến, trẫm vừa mới định đi thì Chu Bột đánh xong rồi."

"Thế thì trẫm đánh cái gì, làm trẫm mất hứng mà còn muốn thưởng à?"

Lữ Lộc hơi choáng, thế thì phải làm sao, ngươi ta thắng trận, ngài định xử phạt à?

Lưu Trường chỉ càu nhàu mấy câu vậy thôi, chứ không xử phạt hành vi "đại nghịch bất đạo" của Chu Bột:" Phải cho ông ta về, ông ta nóng nảy, may mà không để ông ta tới Thân Độc, nếu không ngay ngày hôm sau là ông ta đánh An Tức rồi."

Đừng thấy Trường lão gia bề ngoài tức giận chứ miệng đang cười đắc ý đấy.

Nói cho cùng thì cũng tính công của trẫm.

Nay kẻ địch lớn nhỏ quanh Đại Hán bị diệt cả rồi, trẫm đúng là thiên cổ nhất đế.

Nhìn bệ hạ cười ngốc nghếch, Lữ Lộc quen rồi, chắc là lại nằm mơ giữa ban ngày, chuyện đấy hắn quen rồi.

Đúng thế thật, Trường lão gia đang mơ tới đất xong An Tức, thu phục La Mã, sau đó xây hoàng cung ở Địa Trung Hải để Julius Caesar đấu võ với mình ...

Nghĩ tới đó đột nhiên Lưu Trường gọi:" Mau đi gọi con chó .. khụ, khụ ... Hạ Vô Thư tới, trẫm muốn hỏi ông ta thuật dưỡng sinh, trẫm phải sống trường thọ một chút ... Trẫm phải nhìn thấy hoàng cung xây ở Địa Trung Hải."

Lữ Lộc hoang mang, Địa Trung Hải là cái gì vậy?

Khi bọn họ tới gần một trạm kiểm tra tốc độ vẫn không giảm, sĩ tốt đã nhận ra, đây là trạm cuối cùng vào Trường An. Quân tư mã thủ ở đây mặt biến sắc nhìn đoàn người ở xa.

"Tư mã, có tặc khấu, diệt thôi." Một sĩ tốt nhảy ra, mặt mày hăm hở kiến nghị:

Nếu là sĩ tốt khác nói câu này, quân tư mã đã tát cho một cái, nhưng đây là người quân học đi trực.

Học tử của quân học trừ buổi lên lớp thông thường, thời gian còn lại phải vào Nam Bắc quân để trực, bao gồm tuân tra, canh gác gì đó. Những người vốn có quân công vào quân học thì đảm nhận quan quân, nhưng người thông qua khảo hạch, tiến cử, đi cửa sau vào thì phải làm sĩ tốt.

Mà trong số người được phân tới đây có Hạ vương.

Quân tư mã chẳng biết làm sao hơn, thường ngày hết sức khách khí với hắn.

"Đấy là quốc úy Chu công, không thể bắn."

"Chu Bột à? Chu Bột thì sao? Dù là a phụ ta tới cũng phải tiếp nhận kiểm tra."

Nghe Lưu Tứ nói thế, quân tư mã như nhớ ra cái gì, vội vàng an bài sĩ tốt ngăn cản.

Nhìn đầu đường có sĩ tốt đang dàn quân, cầm mâu bày trận, Chu Bột cau mày, phất tay một cái, liền có kỵ sĩ phóng lên trước, tới trạm gác quát to:" Giáng hầu tới, mau mau tránh ra."

Viu !

Chỉ nghe tiếng rít xé gió quen thuộc, một mũi nỏ bay qua đầu kỵ sĩ, tức thì kỵ sĩ sợ tới suýt ngã xuống ngựa, đầu óc trống rống.

Gì thế? Muốn giết mình à?

Dù không cho qua cũng không tới mức bắn luôn chứ?

Thằng điên ở đâu ra?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment