Quân tư mã cũng bị mũi nỏ tiễn vừa rồi làm sợ tái mào, quắt ngoắt người nhìn quanh, quả nhiên là Lưu Tứ vừa mới thu cường nỏ lại, còn mắng:" Dám ra lệnh cho trạm kiểm tra này, bắn chết thứ chó má đó."
Hành động này rốt cuộc đã ép Chu Bột phải dừng lại, ông ta không ngờ được đám người này không nói một lời đã bắn ngay.
Kỵ sĩ kia sợ hãi quay về bên Chu Bột, Chu Bột giảm tốc bộ, thả ngựa thong thả tới trước trạm gác. Ông ta nghiêm túc nhìn quân tư mã đằng xa, sắt khí ngập ngụa làm người ta không rét mà run.
Quân tư mã nuốt nước bọt, vị này ác danh truyền khắp nơi rồi, chính là chặt đầu tướng quân đấy.
Ai dám trêu chọc vào ông ta chứ?
Vị Hạ vương này hại khổ ta rồi.
Nhưng dưới cục diện này hắn ta không dám yếu thế, đành cứng rắn nói:" Bái kiến quân hầu, xin quân hầu xuống ngựa."
Chu Bột cười hung tợn:" Dám bắn người của ta ..."
Viu !
Lại nghe thấy xé gió, tên bay qua bên cạnh Chu Bột, ngựa của ông ta hí lên, đám kỵ sĩ phía sau đều hoảng sợ.
Lưu Tứ tay cầm cường nỏ chĩa thẳng vào Chu Bột, quát:" Xuống ngựa, nếu không mũi tên tiếp theo sẽ lấy mạng ngươi."
Quân tư mã chỉ thấy sởn hết da gà.
Chu Bột lại chẳng hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thằng nhãi dám bắn mình, thấy khuôn mặt quen thuộc, ông ta lập tức nhớ lại chuyện trước kia. Lúc này đám giáp sĩ phía sau đã vây quanh Chu Bột, trong lòng họ không che giấu được sợ hãi:" Bọn ta xuống ngựa, chớ bắn, chớ bắn."
Lưu Tứ nhìn quân tư mã bên cạnh, nói:" Tư mã có thể đi bắt bọn họ rồi, bọn họ dám cố tình xông qua trạm gác."
Quân tư mã không dám nhúc nhích, Lưu Tứ đành tự hạ lệnh, sĩ tốt trạm gác vây quanh đám kỵ sĩ, bắt xuống ngựa giao nộp vũ khí. Chu Bột rất bình tĩnh không tỏ ý kháng cự.
"Giáng hầu, ngươi cố ý dẫn quân vượt trạm gác đã phạm đại tội, ta dựa theo quân pháp bắt ngươi về Trường An, giao cho thành môn giáo úy. Ngươi có gì để nói không?"
Chu Bột lắc đầu, không nói gì hết.
Lưu Tư và đám sĩ tốt bao vây áp giải họ đi về phía Trường Tan, mặt dương dương đắc ý.
Đợi không ai chú ý, Lưu Tứ nhỏ giọng gọi:" Giáng hầu, ta là Hạ vương."
"Hạ vương muốn giết ta sao?"
"Nói gì thế, ta sùng bái Giáng hầu không hết mà, ta biết chuyện ngài làm là vì nước, lòng hết sức kính phục. Trong mắt ta, toàn thiên hạ chỉ có ngài xứng gọi là hổ tướng."
Chu Bột nghe hắn tâng bốc vẫn lạnh nhạt:" Vậy đại vương vẫn muốn giết ta và người của ta?"
"Làm thế là vì bảo vệ ngài thôi, ta làm thế là được chỉ thị của a phụ ... Ngài chớ trách ta, a phụ biết ngài về Trường An, trong lòng sẽ không vui, lại biết tin ngài vượt quan ải tại Lũng Tây, nên phái ta ngăn lại."
"Ồ, sao bệ hạ lại làm thế?"
"Quần thần đang nhìn chằm chằm vào Chu gia ngài đó, văn chương đàn hặc vô số, đều bị a phụ từ chối rồi ... Ta chỉ tò mò, sao ngài lại làm thế? Vượt qua trạm gác là để phát tiết bất mãn à?"
Chu Bột ngữ khí nặng nề:" Thanh danh quá nổi bật, nếu bệ hạ muốn triệt chức ta, vậy cứ làm cho triệt để ..."
"Ồ, tự ô danh bản thân, ta hiểu." Lưu Tứ gật gù:" Nhưng ngài nhầm rồi, a phụ rút ngài về vì quân học cần ngài, Hà Tây không có chiến sự, muốn để ngài nghỉ ngơi vài năm, thuận tiện dạy bảo hậu sinh ... Cần gì làm thế, ngài quá xem thường a phụ ta rồi ..."
Chu Bột không nói không rằng, ông ta không hứng thú dạy học, càng không muốn nghỉ ngơi, kết cục tốt nhất ông ta muốn là chết trên lưng ngựa.
"Hay tới nước Hạ ta đi." Đợi mãi không thấy Chu Bột phản ứng, Lưu Tứ đột nhiên đưa ra đề nghị:" Nước Hạ ta kỵ binh năm vạn, toàn quân mặc giáp, thiên hạ vô địch, nay chỉ thiếu một thống soái. Nếu ngài nguyện tới Hạ, ta bái ngài làm quốc tướng. Ở chỗ ta chiến sự không ít, quanh năm có người Hồ phản loạn, ngài tới Hạ lo gì không có chiến sự?"
Ánh mắt Lưu Tứ nhìn Chu Bột tỏa sáng, có thể nhìn ra hắn thực sự muốn Chu Bột.
Chu Bột kinh ngạc:" Đây là ý của bệ hạ à?"
"Không, đó là ý của ta ... A phụ thực ra chỉ bảo ta đứng ra, khiến ngài dừng dại, nói Giáng hầu thấy mặt ta, chắc chắn sẽ dừng. Tới khi đó sẽ nói với quần thần, một tiểu tốt cũng có thể khiến ngài dừng ngựa, không ai dám nói thế lực ngài quá mạnh, hoành hành ngang ngược nữa ..."
Chu Bột tức thì lửa giận ngùn ngụt:" Vậy sao đại vương lại bắn ta?"
"Không phải vì để ngài có thêm ấn tượng ta, như thế sau này ngài sẽ không thể quên ta, nói không chừng hôm nào đó sẽ đồng ý tới Hạ. Huống hồ, ta cầm nó ép lui đại tướng quân, nói ra mặt mày cũng vẻ vang ..."
Nhìn cái bộ dạng của Lưu Tứ, Chu Bột có ngay quyết định:" Đa tạ ý tốt của đại vương, đột nhiên thần thấy ở lại Trường An tốt lắm."
Khi Lưu Tứ còn muốn nói tới kế hoạch vĩ đại của mình ở nước Hạ thì Lữ Sản vội vàng dẫn người tới, thấy Chu Bột vẫn nguyên vẹn, sợ hãi trên mặt mới tan đi. Vừa nãy có người tới báo có sĩ tốt suýt bắn chết Chu Bột, không ai biết trong lòng hắn sợ thế nào, nhất là khi hắn biết sĩ tốt đó là ai càng nóng ruột ...
Lữ Sản vội bái kiến Chu Bột, mời ông ta lên xe, Lưu Tứ định lên theo thì bị Lữ Sản đẩy ra.
"Cái thằng nhãi này! A phụ ngươi bảo ngươi ngăn ... Thôi, xéo về vị trí đi! Buổi tối ngươi biết tay."
"Hả? A phụ không thể qua cầu rút ván chứ, ta chỉ dựa theo ..."
Chưa đợi hắn nói hết Lữ Sản đã mau mắn đưa Chu Bột rời chỗ nguy hiểm này.
Ở trong xe, Lữ Sản luôn mồm xin lỗi.
"Làm Giáng hầu sợ hãi rồi, chuyện này đáng lẽ phải để ta làm ... Cái thắng nhãi đó không chuyện gì làm ra hồn ... Đúng là vô pháp vô thiên."
Chẳng biết vì sao sau những lời của Lưu Tứ, Chu Bột chẳng còn sự phẫn nộ như khi rời Hà Tây, ông ta hết sức bình tinh hỏi:" Ta chỉ có một nghi vấn, lần này bệ hạ gọi ta về vì cái gì?"
"Ngài đừng cả nghĩ, bệ hạ rất thích ngài, nhất là khi nghe nói ngài diệt ngoại Khương, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vui vẻ không giấu được. Bệ hạ gọi ngài về để ngài an dưỡng, giờ rất nhiều lão tướng ở trong quân học ..."
Sẽ ngựa dừng lại ở cửa hoàng cung, Chu Bột vừa xuống xe thì thấy ngay bạo quân, vội vàng thi thế.
Lưu Trường đỡ ông ta lên:" Ha ha ha, Giáng hầu cần gì phải thế? Làm khanh sợ hãi rồi, thằng nhãi đó xưa nay toàn thế. Khanh yên tâm, trẫm sẽ quản giáo nó."
Hai người đi vào Hậu Đức Điện, Lưu Trường ấn ông ta xuống vị trí bên cạnh:" Trẫm biết khanh không phải là người biết che giấu bản thân, sư phụ trẫm nói khanh là người có chút công lao là dễ quá khích .. Nhưng ta thích khanh, tướng quân cứng rắn như khanh ngày càng ít."
"Quần thần có nhiều bất mãn với khanh, nói khanh hoành hành bá đạo, ẩu đả đồng liêu, coi thường mệnh lệnh quân vương ... Ha ha ha, trẫm không đồng ý, làm tướng quân sao thiếu chút máu nóng được."
Chu Bột trầm mặc rất lâu mới nói:" Không phải thần luyến tiếc quân quyền, chỉ là tuổi thần còn chưa cao, vẫn có thể đánh được. Thần xin đi Thân Độc, làm một giáo úy là đủ rồi, dứt khoát không để người An Tức uy hiếp tới lãnh thổ đại Hán ..."
Lưu Trường thực sự không dám để ông ta tới Thân Độc, người khác không dám nói, vị này tính cực thối, gặp địch là giết sạch, để ông ta đi thì chắc chắn đại chiến giữa Đại Hán và An Tức sẽ bùng phát ngay:" Vậy đi, nếu An Tức có chiến sự, trẫm nhất định để khanh làm chủ tướng."
"Khanh về nghỉ ngơi trước đi, đám A Phu nhất định nhớ khanh lắm. Khanh về nghỉ, đợi khỏe rồi chúng ta bàn việc này .."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com