Sân bóng, hoàng cung, Trường An.
Lưu Trường lần này không tham gia, y ngồi ở trên khán đài, bên cạnh còn có Tào Xu, Phàn Khanh, Ung Nga, đều hứng thú xem trận thi đấu trước mắt.
Vì xung quanh Đại Hán dần không còn kẻ địch, Lưu Trường không muốn lòng hiếu võ vì thế mất đi, vậy thì dùng hoạt động mạnh thay thế ... Đương nhiên cũng liên quan tới việc Lưu Trường thích đá bóng.
Khi Lưu Trường đang xem cực kỳ vui vẻ hò reo lên hồi thì Lưu Chương tới một cái phá hỏng bầu không khí.
Thấy gương mặt nghiêm túc của Lưu Chương, Lưu Trường biết có chuyện rồi, vội đứng dậy, ra hiệu cho hai người kia đi theo. Tào Xu biết nhưng không hỏi gì, tiếp tục xem thi đấu, nàng không can thiệp vào chuyện của trượng phu.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Bệ hạ ... Chuyện này, ài ..."
Lưu Chương thực sự không biết phải giải thích ra sao, chuyện xảy ra quá bất ngờ, phức tạp, dính líu toàn người nhạy cảm, hắn đưa cả báo cáo tới cho Lưu Trường xem, báo cáo rất nhiều bản, miêu tả chuyện xảy ra ở nước Giao Đông.
Lưu Trường vừa xem một cái liền nổi giận:" Bột tới Giao Đông à …. Hả? Thằng nhãi Kiến này định làm gì? Còn cả Linh Thắng nữa, một cái nước Giao Đông thôi mà xuất hiện hai nhân tài rồi."
"Đi ngay, hạ lệnh của trẫm, áp giải hai thứ đại tài này tới Trường An, trẫm muốn ném chúng vào Thượng Lâm Uyển để chúng quyết đấu."
Lữ Lộc nghe vậy thì giật nảy mình, vội hỏi:" Bệ hạ, xảy ra chuyện gì ạ."
"Hai thứ ngu xuẩn đấu đá nhau, giỏi quá quốc tướng và chư hầu vương đấu nhau, không có Bột tới đó can thiệp không biết xảy ra chuyện gì nữa. Ngươi tự xem đi, trẫm phải đánh chúng nửa năm không bò dậy nổi."
Trương Bất Nghi ghé đầu nhìn cùng Lữ Lộc, sau đó không vui nói:" Bệ hạ, trừ Giao Đông vương và tướng quốc phải phạt ra, còn ba người không thể bỏ qua."
"Hả? Ba người nào?"
"Trước tiên là thứ sử Phùng Đường, là thứ sử mà không biết gì chuyện xảy ra trong địa bàn, đợi tới khi Đổng Xích đến mới biết, loại này sao xứng là thứ sử? Phải bãi miễn."
Lưu Trường không đáp, hỏi:" Còn hai người nữa."
"Đổng Xích là quốc tướng nước Tề, lại tự ý can dự vào chuyện nước Giao Đông! Chuyện này là vượt quyền! Không thể không phạt."
"Ai nữa?"
"Đại vương Lưu Bột ạ."
Lưu Trường ngớ người:" Nó có lỗi gì?"
"Bệ hạ, Đại vương không có quyền gì ra lệnh ở Giao Đông mà ra lệnh, còn giả mạo bệ hạ, bắt giữ quan viên, lấy thân mạo hiểm, bao tội như thế, sao có thể tha được?" Trương Bất Nghi nghiêm túc nói:" Dù tha cho bất kỳ ai cũng không thể tha cho Đại vương."
Lữ Lộc bĩu môi, đúng là nữ tế của ai đó có khác, chưa gì đã giúp dứt bỏ liên quan rồi.
Quả nhiên Lưu Trường cười to:" Cái đó sao có thể tính là tội chứ? Không có thằng nhãi đó, e Giao Đông đã loạn rồi, nên thưởng, không nên phạt! Huống hồ nhi tử giả mạo cha không phải lỗi." Lưu Trường phất tay:" Không nói nhiều nữa, bắt mấy tên ngu xuẩn về Trường An hẵng hay."
Xử lý xong sự kiện bất ngờ ở nước Giao Đông, Lưu Trường cũng chẳng còn hứng thú gì xem thi đấu nữa, hỏi:" Tứ ca của trẫm tới đâu rồi?"
Lữ Lộc vội thi lễ:" Đại khái là qua Lũng Tây, hẳn đã gặp Xa kỵ tướng quân."
"Đám huynh đệ chẳng ai làm trẫm yên lòng, ca ca làm bừa, giờ tới đệ đệ làm bừa ... Chỉ có Tứ ca là đáng tin chút ... Trẫm mới khổ làm sao."
Lưu Hằng chính là nhân tuyển đi Thân Độc được Lưu Trường chọn, dọc đường đi trò chuyện với thái tử Khổng Tước.
Hắn phát hiện ra, vị thái tử này rất có hứng thú với Công Dương Xuân Thu, học tập ở Trường An nhiều năm, bất kể là Phù Đồ hay Bà La Môn đã không ảnh hưởng gì tới hắn nữa, hoàn toàn tin tưởng Nho gia.
Nhưng mà Công Dương mê tín nhất trong Nho gia, bọn họ tin vào số mệnh và sứ mệnh, cho rằng trời cao có dự báo trước với tất cả, bọn họ suốt ngày nghiên cứu sao trên trời tìm dự báo của trời.
"Hoằng Nghị, ngươi nói chuyện ở Thân Độc phải xử lý ra sao?"
"Ta cho rằng, muốn quản lý Thân Độc phải thông qua nhân nghĩa, đưa ra biện pháp lợi dân, yêu thương bách tính phía dưới, truyền bá đạo lý thánh nhân, thanh trừ giai tặc trong nước, bồi dưỡng thêm nhiều hiền tài, hữu giáo vô loại ..." Bạch Hoằng Nghị thao thao bất tuyệt giọng điệu sĩ tử Nho gia:
Ở phương diện này, Khổng Tước thái tử rất tự tin, Nho gia có quá nhiều thủ đoạn trị quốc.
Lưu Hằng nghe, nhưng lại bất giác rơi vào trầm tư, hắn không biết chuyện đưa người kế thừa của các Hồ vương tới Trường An, dạy tri thức cao thâm, không biết tốt hay xấu.
Hắn tới bên kia, có tác dụng thúc đẩy Hán hóa đương địa, thực tế hắn đã là một Nho sinh.
Có điều Lưu Hằng bất An chính là thân phận của Khổng Tước thái tử này, một Hồ vương học Công dương, nghe sởn giai ốc.
Nếu hắn có thể khiến cả Thân Độc thay đổi tín ngưỡng, giương cao lá cờ Công Dương thì chẳng phải chết người à?
Đại Hán sở dĩ yên tâm với Thân Độc vì bọn họ như nắm cát rời, không thể ngưng tụ lại được. Nhưng ai cũng biết, ở phương diện chỉnh hợp, Nho gi là số một số hai.
E vị này làm quá tốt mà thành nuôi hổ gây họa.
Lưu Hằng nhìn Bạch Hoằng Nghị với ánh mắt mâu thuẫn, tán thưởng đối phương lại có chút nghi kỵ.
Cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, bọn họ rời khỏi Lũng Tây, gặp được Chu Á Phu đợi ở biên giới.
Đại quân của Chu Á Phu đóng ở nơi này, tiền hành nghỉ ngơi chỉnh đốn, còn tiền quân đã xuất phát.
Hai bên gặp nhau, Chu Á Phu rất khách khí với Lưu Hằng, nhưng hết sức lãnh đạm với vị thái tử kia.
Trừ đám quần hiền Trường An chơi với nhau từ nhỏ, Chu Á Phu xa lánh hết thảy mọi người. Lưu Hằng biết tính của hắn nên không thân cận, nói ra ý định muốn đi thật nhanh, toàn lực tới Tây Đình.
Chu Á Phu không nhiều lời, lập tức lệnh nhổ trại lên đường.
Đội quân này là Bắc Quân, sắc chiến đấu không tầm thường, khi bọn họ qua nước Hà Tây, Lưu Tường muốn tới bái kiến Lưu Hăng, nhưng bị Lưu Hằng từ chối.
Ly do là do ảnh hưởng tới tốc độ hành quân.
Chu Á Phu không ngờ Ngô vương lại bức thiết như thế, liền gia tăng tốc độ. Cuối cùng sau nhiều tháng liền hành quân liên tục, bọn họ rốt cuộc tới biên cảnh nước Tây Đình.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com