Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1086 - Chương 1086: Đủ Kiểu Chư Hầu Vương.

Chương 1086: Đủ kiểu chư hầu vương.

Lưu Khải kích động đứng bên đường, nhón chân lên nhìn xa chờ đợi.

Chất Đô đứng bên cạnh, vẫn lãnh khốc như xưa:" Đại vương, Ngô vương đột nhiên tới đây, hẳn không phải chỉ vì tiến tước cho Khổng Tước thái tử ..."

Lưu Khải chỉ cười, không nói gì cả.

Khi đội xe chầm chậm xuất hiện trước mặt mình, Lưu Khải nóng lòng chạy tới, thiếu chút nữa rơi hài, quan viên xung quanh thấy đại vương kích động như vậy, ai nấy đều vì lòng hiếu thảo của đại vương mà cảm động.

Trong đầu Lưu Khải đã dự kiến vô số khung cảnh, đã chuẩn bị vô số lời cảm động, nhưng lúc này nhìn đối mắt lạnh băng của a phụ, hắn phát hiện ra mình nói gì cũng bị phụ thân nhìn thấu, toàn thân cứng đờ.

Cuối cùng hắn cúi đầu xuống:" A phụ."

Lưu Hằng gật đầu.

Mọi người xuống xe ở cổng thành, Chu Á Phu tổ chức quân đội đóng ở xung quanh, Lưu Khải vẫn cúi đầu đứng bên Lưu Hằng, có vẻ luống cuống.

Mặt Lưu Hằng lãnh khốc vô cùng, cả loại cường nhân như Chất Đô cũng không dám mở miệng.

"Khải mấy năm nay ngươi làm việc rất tốt, làm ta kinh ngạc đấy, vô cùng tốt."

Tuy miệng Lưu Hằng khen ngợi nhưng phối hợp với vẻ mặt của hắn, trông cứ như trào phúng, Lưu Khải vội nói:" Con vô dụng, thẹn với a phụ."

"Thẹn? Sao phải thẹn? Tây bắc đệ nhất cường quốc, uy danh của Tây Đình truyền tới cả nước Ngô, uy danh của Đại Vương thực làm người ta sợ hãi ..."

"Con ..."

Lưu Khải hoảng thật rồi, không còn dương dương đắc ý, vạn sự trong tay như mới đầu nữa, cảm thụ áp đảo toàn diện từ a phụ, thậm chí lời giải thích cũng không nổi.

Đi vào vương cung, Lưu Hằng ngồi ở thượng vị, không ai dám nói gì, hắn nhìn đám đại thần của nhi tử, đợi họ bái kiến xong cùng tán gẫu.

"Bái kiến đại vương."

Lưu Khải bị a phụ làm choáng váng, giờ mới để ý tới Bạch Hoằng Nghị ngồi bên cạnh:" Khổng Tước thái tử ..."

"Chính là tại hạ."

Lưu Khải tức thì nắm tay hắn, nước mắt trào ra:" Ngài cuối cùng cũng tới rồi, xin kiềm chế bi thương, a phụ ngài đã qua đời ..."

"Ta và ông ấy xưa nay giao hảo, ngài xem chùy thủ ta mang theo bên người do a phụ ngài tặng, đáng tiếc vì Thân Độc nội loạn, khiến a phụ ngài lo nghĩ bệnh tật liên miên ... Hôm nay thấy ngài, ta như thấy lão hữu ..."

Bạch Hoằng Nghị như bị sét đánh, tức thì bật khóc.

Mọi người đều trầm mặc nhìn hai người ôm nhau khóc ròng, Lưu Hằng hít sâu một hơi, cầm chén rượu uống cạn.

Lưu Khải vỗ về vị thái tử này, còn đưa hắn đi nghỉ ngơi.

"Thái tử chớ lo, hiện trong nước Khổng Tước xảy ra không ít chuyện, nhưng ta sẽ toàn lực giúp đỡ, bất kể ngài cần gì, đều có thể nói với ta. A phụ của thái tử là một vị hiền nhân, đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta không có cơ hội báo đáp ông ấy, nếu giúp được thái tử, lòng ta cũng dễ chịu hơn."

Bạch Hoằng Nghị nắm tay Lưu Khải:" Ngài đúng là hiền vương, chớ nói lời ấy, đợi ta về nước, nhất định kế thừa ý chí a phụ, cai trị tốt Khổng Tước."

Đợi Lưu Khải rời biệt viện bố trí cho Bạch Hoằng Nghị, hết thảy bi thương, xúc động đều biến mất, mắt hơi nheo lại, trông vô cùng lạnh lùng.

"Lưu Khải."

Từ xa đột nhiên có người gọi thẳng tên hắn, Lưu Khải biến sắc mặt quay sang, thấy a phụ đang nhìn hắn chằm chằm.

Bầu không khí tức thì trở nên cứng ngắc.

Lưu Khải mím chặt môi, đi tới bên Lưu Hằng:" A phụ, con không hề có tâm tư mưu phản."

"Khải, ngươi có dã tâm, muốn mở rộng bờ cõi, không phải là chuyện xấu, nhưng làm gì cũng phải có hạn, ngươi trở nên quá ngông cuồng rồi, hoàn toàn không coi triều đường vào đâu. Chẳng lẽ ngươi cho rằng người trong triều không ai nhìn ra việc ngươi làm sao?"

Lưu Khải hít thật sâu:" Con tin trọng phụ sẽ không kiêng kỵ con."

"A phụ, nước Tây Đình là quốc gia nghèo khó khắp thiên hạ, nếu không có Thân Độc, tới giờ con vẫn ở trong phòng ốc rách nát xưng vương rồi ... Giáo hóa, y quan, chính sách đều cần tiền tài lương thực, đất canh tác không bằng nơi khác, trong nước càng nhiều tộc hỗn tạp, ngay cả người Thân Độc cũng không ít. Làm sao giáo hóa thống nhất. Chỉ có lấy được đất báu, dùng tài nguyên nơi đó phát triển bản thân mới đạt được mục đích."

"Hồ đồ!" Lưu Hắng mắng:" Ngươi muốn dùng cách của nước Tần làm quốc gia cường thịnh sao? Có nghĩ tới kết cục của nước Tần chưa? Nếu không có lương thực và tiền tài, vậy thì từ từ tích lũy, sao có thể thông qua biện pháp khác để có được."

"Nơi này không có lương thực làm cơm, ngươi không nghĩ cách canh tác, lại tính tới cướp về dùng, cách này đỡ mệt nhưng không trị gốc. Nơi này vật tư phong phú, có nhiều loại cây quả Trung Nguyên không có, đất canh cũng đâu phải ít. Huống hồ nằm giữa Đại Hán và Thân Độc, muốn phát triển nơi này chẳng phải dễ dáng sao?"

"Đó chỉ là lý do cho ngươi quá khích, ngươi không muốn bỏ thời gian ra làm, ngươi chỉ muốn thấy hiệu quả nhanh."

"Khải, nếu lần sau ta còn nghe nói ngươi tự ý làm bừa, không chuyên tâm xử lý quốc sự, chỉ nghĩ làm sao kiến lập uy danh ... Ta sẽ dâng thư lên hoàng đế, bãi miễn vị trí của ngươi, tuyển tông thất khác đảm nhiệm."

Lưu Hằng nói cực kỳ nghiêm túc, mắt lạnh băng làm toàn thân Lưu Khải run rẩy, lòng biết, a phụ không dọa mình.

"Phì !"

Trong xe tù, Lưu Kiến cố gắng thò đầu ra, chỉ vì nhổ một bãi nước bọt vào mặt quốc tướng nhà mình.

Linh Thắng mặt không thay đổi, hắn cũng ở trong xe tù, hai xe tù đi song song với nhau, giáp sĩ bảo vệ xung quanh, lặng lẽ đi đường.

"Đại vương, không nhổ tới đâu, ngài tiết kiệm sức đi." Linh Thăng mỉa mai:

Lưu Kiến mắng chửi:" Nếu không phải vì tên loạn thần tặc tử ngươi, sao ta phải ngồi xe tù về Trường An! Ngươi là tên cẩu tặc bất trung!"

Phì

Hắn lại nhổ bãi nước bọt nữa.

Linh Thắng nghiêm túc giải thích:" Đại vương, người ta đã tự sát tạ tội rồi, ngài còn muốn giết cả thương hội, những thương cổ đó đều là con dân nước Giao Đông, ngài làm thế không phải tự chuốc lấy à?"

"Đại vương ngài hạ lệnh quan lại địa phương, nói thần mưu phản, bảo họ phong tỏa đường sá, không nghe lệnh thần."

"Khiến quan lại địa phương chia làm hai phe phái, không tín nhiệm lẫn nhau. Nếu không phải Đại vương tới kịp thời thì sợ là đánh nhau rồi ... Liên tục phong tỏa đường sá, khiến thương thuyền hai nước Yên, Ngô tổn thất cực lớn, đại vương phải chỉ trách nhiệm."

Lưu Kiến chỉ mặt hắn:" Gian tặc, các ngươi câu kết với thương cổ, ta thấy ngươi nhận bổng lộc của chúng, nên lên tiếng cho bọn chúng, làm loạn quốc gia, quả nhân giết còn sai à? Đợi gặp bệ hạ, nhất định sẽ thỉnh cầu giết hết các ngươi."

Hai người tranh cãi chửi bới suốt dọc đường làm quan lại áp giải cũng câm nín.

Qua lại cãi vã họ hiểu đại khái sự việc, quốc tướng và chư hầu vương tranh đấu, quốc tướng vì mở rộng thế lực mà câu kết thương nhân, chư hầu vương vì đả kích thế lực quốc tướng mà phong tỏa thủy lộ, khiến cả thương nhân nước khác vạ lây ... Mâu thuẫn cư thế tăng lên thiếu chút nữa dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra thì Đại vương tới đóng giả hoàng đế bắt sạch.

Mà cũng chẳng rõ thù oán lớn cỡ nào, đường đường Đại Hán chư hầu vương và quốc tướng, ngồi vào trong xe tù rồi mà không chịu yên. Nhất là vị đại vương kia, suốt dọc đường đi xúi bẩy giáp sĩ xử lý quốc tướng ...

Quan lại từ câm nín chuyển sang đau đầu.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment