Đoàn người áp giải xuất phát từ Giao Đông, men theo đường thủy tới Trường An rất nhanh, chẳng qua là vì gần đây bến tàu Vị Thủy quá tắc, vì thế bọn họ chuyển sang ngồi xe ngựa ở vùng Hà Lạc.
Khi họ qua Đồng Quan, tới địa phận Trường An, rốt cuộc cũng có quan lại ra đón.
Người tới là Hình bộ khanh Tuyên Mạc Như.
Lưu Kiến thấy người này hô to:" Tuyên quân, quả nhân vô tội."
Tuyên Mạc Như nghiêm mặt, bàn giao văn thư cùng quan lại áp giải, tiếp nhận hai tội nhân. Tuyên Mạc Như lấy thái độ làm việc công với Lưu Kiến:" Có tội hay không phải qua thẩm phán mới biết."
Khí thế của Lưu Kiến giảm đi vài phần, rụt rè hỏi:" Huynh trưởng ta đâu?"
"Đại vương nên thấy may vì ta tới phụ trách việc này do thần phụ trách, nếu bệ hạ tới đây thì ngài nguy hiểm rồi."
Triều đường cực kỳ coi trọng sự việc ở Giao Đông, đây là lần đầu tiên ở Đại Hán có chuyện quân vương và quốc tướng dùng quân sự đối đầu trực diện với nhau, thậm chí đại thần bao vây cả vương cung. Chuyện này gây xôn xao cả Đại Hán, mấy năm qua triều đường liên tục chèn ép chư hầu vương, tăng cường quốc tướng, kỳ thực chính là gia tăng mâu thuẫn hai bên. Chuyện xảy ra ở Giao Đông không phải là trường hợp cá biệt, đây là vấn đề khó mà triều đường phải đối diện.
Các nơi đều quan sát phát quyết sự kiện này, kết quả rất có khả năng ảnh hưởng tới thế cục thiên hạ, nhất là mâu thuẫn giữa chư hầu vương và quốc tướng.
Trên lịch sử, mâu thuẫn này vén màn trong loạn Thất Vương, đây là sản vật sau khi trung ương ập quyền, không cách nào tránh được.
Khi Lưu Kiến đang kêu oan kêu khổ thì hắn không biết rằng Lưu Trường cũng vì chuyện này mà đau đầu.
"Cái thằng này, trẫm tuyệt không tha cho hắn! Xem hành vi của hắn đi, không có chứng cứ gì đã muốn xử tử Chu Liên, bất kể thương cổ nào có quan hệ với Chu Liên đều bị coi là đồng bọn, còn đại thần nào phản đối hắn là nhận hối lộ của thương cổ. Hắn muốn giết sạch đại thần trong nước à?"
Lữ Lộc ở bên có chút ngần ngại:" Bệ hạ, chuyện này xử lý không thỏa đáng sẽ gây thêm mâu thuẫn ở địa phương. Thần cho rằng, Giao Đông vương có lỗi, mà quốc tướng Linh Thắng không bẩm báo chuyện này, tự ý dùng binh, bao vây vương cung phạm lỗi lớn ... Hai bên phải trị cùng tội mới ..."
"Mới trị gốc chứ gì?" Lưu Trường bực bội cắt ngang:" Nếu trẫm mạnh tay với thằng nhãi Kiến, sau này các quốc tướng sẽ càng o ép chư hầu vương, nếu nghiêm trị quốc tướng thì chư hầu vương mạnh lên."
Lữ Lộc không nói nữa, hắn tự biết học vấn tài hoa của mình tầm thường, chẳng đạt được tới trình độ bày mưu tính kế cho bệ hạ.
Không lâu sau Loan Bố cũng tới.
Lưu Trường nói:" Năm xưa trẫm nghe Triều Thác thi hành hạn chế chư hầu vương đã nghĩ tới chuyện chư hầu vương và chạm với quyền lực của quốc tướng. Vì thế còn bố trí thứ sử để giám sát chuyện tương tự. Nhưng sự kiện này chứng minh, thứ sử gặp phải chuyện này là vô dụng ... Loan Bố, ngươi nói phải làm sao?"
"Bệ hạ, thần cho rằng ...." Loan Bố vừa mở đầu sẽ thở dài:" Bệ hạ cứ nói thần phải làm gì đi."
Hắn theo Lưu Trường từ khi y còn chưa cao bằng đầu gối của mình, hoàng đế là hoàng đế tốt gọi người tới hỏi kế à? Hiển nhiên không, khẳng định là có việc muốn giao cho ngươi làm, mà chẳng phải chuyện tử tế gì.
Chuyện xấu gì thì mình cũng nhận.
Ai bảo năm xưa mình đi đưa lá thư đó.
Thấy Loan Bố mặt đầy tuyệt vọng, Lưu Trường không nhịn được nói:" Sao lại trưng cái mặt đó ra, trẫm hại ngươi được à? Đây là chuyện tốt."
"Bệ hạ cứ nói là được."
"Ngươi đi lấy thân phận quốc tướng định tội Giao Đông vương, phán quyết trừ quốc trừ tước."
"Hả?" Loan Bố chấn kinh:" Bệ hạ, trừ phi chư hầu vương mưu phản, không thể trừ quốc ... Giao Đông vương không mưu phản, không loạn sát bách tính, chỉ xử tử một triệt hầu, kẻ này đúng là có tội ... Làm thế quá nặng rồi."
"Ngươi thấy nặng à? Được, vậy thì trừ quốc trừ tước chém giữa chợ."
Loan Bố nhạy dựng lên:" Bệ hạ, đó là huynh đệ của người."
Lưu Trường phất tay, bảo Loan Bố ngồi xuống:" Trẫm nghĩ kỹ rồi, giữa quốc tướng và chư hầu vương, trẫm không thể chọn ai, vậy trẫm chọn uy tín triều đình ... Để các nước biết, các ngươi làm gì thì làm, đừng chọc vào triều đinh! Cứ đi làm đi, làm ầm ĩ càng tốt, phải rồi, Linh Thắng cũng không bỏ qua."
"Tên đó vì sao không bẩm báo thứ sử mà tự ý chủ trương, bao vây vương cung, chẳng qua là thấy xu thế hạn chế chư hầu vương của triều đường, coi đây là cơ hội lập công. Ngươi xử tử luôn cả hắn đi."
Loan Bố đầu óc hơi loạn, không rõ bệ hạ làm gì, đây đúng là cú đấm mạnh vào cả hai phía, không thiên vị bên nào ... Nhưng đấm quá mạnh rồi.
"Bệ hạ, thần sẽ làm theo lời bệ hạ, nhưng đây không phải cách trị tận gốc."
"Ha ha ha, trì hoãn là được, chính sách hiện nay cần mấy chục mới có thể hiệu quả, bao gồm cả thôi ân lệnh, chỉ cần áp chế họ 50 năm, còn cái khác giao cho thời gian là được ... Về điểm này ngươi không cần hoài nghi, đợi khi Lưu An đăng cơ, chư hầu vương thành hữu danh vô thực, đợi tới khi Thiên kế vị, chư hầu vương làm gì, chẳng ai thèm báo lên triều ..."
Loan Bố rời cung, sắc mặt khó coi, biết ngay hoàng đế triệu kiến không có chuyện gì tốt mà.
Sau chuyện này thanh danh của mình hỏng rồi, ôi, khi xưa làm sao mình ... Lại sinh ra chứ?
Sau khi nghe ý kiến các bên, kiểm ra chứng cứ quan lại địa phương đưa ra, Loan Bố đưa ra phán quyết.
Giao Đông vương Lưu Kiến chưa hỏi triều đình, tự ý dùng binh, xử tử! Quốc tướng Linh Thắng, chưa bẩm báo triều đình, bao vây vương cung, xử tử!
Tuyên Mạc Như nghe mà kinh hoàng, thiếu chút nữa đưa Loan Bố đi khám thái y.
Ngài điên à, xử tử chư hầu vương?
Lưu Kiến bàng hoàng nhìn Loan Bố hồi lâu rồi hét lên:" Ta muốn gặp Thất ca! Ta muốn gặp Thất ca!"
Linh Thắng thì như mất đi linh hồn, Lưu Kiến còn có thể cầu xin Thất ca của hắn, mình cầu xin ai?
Loan Bố thần sắc nghiêm túc:" Đưa vào ngục, sau mùa thu xử tử."
Bọn họ cứ thế bị giáp sĩ kéo đi, Lưu Kiến gào khóc không ngừng.
"Loan công ... Loan công ... Sao có thể xử tử chứ?" Tuyên Mạc Như chạy theo Loan Bố lắp bắp hỏi:
"Tự ý xuất binh chẳng phải là mưu phản sao? Mưu phản phải xử tử." Loan Bố cứng rắn nói:
"Nhưng, nhưng ..." Tuyên Mạc Như nhất thời không biết phải nói sao, tuy nói thế, nhưng đó là thân đệ đệ của hoàng đế cơ mà.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com