Khi phán quyết cuối cùng của Loan Bố đưa ra, toàn bộ Trường An rớt hàm, thật đấy à? Cả những người đợi tin cũng sợ tới run rẩy, chư hầu vương đấy, triều đường nói giết là giết sao? Còn là ý của hoàng đế, chuyện gì vậy?
Hoàng đế khoan dung với chư hầu vương, đó là điều ai cũng biết, ngay cả loại hành vi như Lưu Ngang năm xưa còn được xá miễn, thành Bắc Đình vương. Lưu Kiến là thân đệ đệ, sao lại xử tử?
Tức thì Trường An vì chuyện này mà bàn tán xôn xao.
Ảnh hưởng cực lớn.
Phủ Loan Bố muốn nổ tung, thời gian qua số người tới bái kiến hắn nhiều không kể hết, đều hỏi nguyên do, mà Loan Bố trả lời, bất kỳ ai cũng không thể làm trái triều đình, tự ý ra quyết định, bất kể quyết định đúng hay sai, đó là tội chết, ai tới cũng vô ích, xử tử là xử tử.
Dưới tình huống như thế, Trương Bất Nghi tới phủ Loan Bố.
"Loan Bố, ai cho ngươi cái quyền phát quyết xử tử một vị chư hầu vương! To gan!"
Trương Bất Nghi còn chưa tới thì tiếng chửi đã đi trước rồi.
Quần thần vội vàng đứng dậy, lùi sang hai bên, quốc tướng tranh chấp, bọn họ không dám xen vào.
Loan Bố vẫn nghiêm mặt:" Ta chỉ làm việc dựa theo pháp độ của triều đình mà thôi. Chư hầu vương và quốc tướng bất hòa, ta không quản được, nhưng làm ra việc tổn hại lợi ích Đại Hán, làm trái mệnh lệnh triều đình, tội ngang với mưu phản. Không thể bỏ qua cho hành vi này, phải xử tử."
Trương Bất Nghi phẫn nộ:" Giao Đông vương là huynh đệ của bệ hạ, tội chưa tới mức chết, hạ lệnh thả họ đi."
"Không thể."
"Đây là lệnh của bệ hạ."
"Vậy bệ hạ phải bãi miễn ta trước đã."
Loan Bố nhìn các đại thần xung quanh:" Chư vị, ta nghe nói người làm vua phải đặt quốc sự lên đầu, vì đại nghĩa bỏ tư tình. Chuyện hôm nay ở Giao Đông nhìn như tranh đấu cá nhân, nhưng nếu không xử trí sẽ thành chuyện bình thường ở địa phương. Vì quốc sự, ta thà chết không lui, ý chư vị ra sao?"
Quần thần luôn đối đầu với địa phương, chỉ là chuyện này liên can tới đệ đệ của hoàng đế, bọn họ mới không dám ra mặt. Nay có Loan Bố đi đầu, bọn họ được khơi lên nhiệt huyết, đại thần đầu thời Hán quả thực không sợ chết.
Bọn họ đứng dậy:" Nguyên cùng khuyên gián bệ hạ, vì thiên hạ, sợ gì sinh tử."
Thấy đám đông bị Loan Bố xúi giục thì càng thêm phẫn nộ:" Các ngươi dám kháng chỉ tập thể sao?"
"Bọn ta không dám kháng lệnh bệ hạ, nhưng bọn ta nhất định lấy cái chết khuyên gián.
Khi Loan Bố tụ tập đại thần, quyền thế của Trương Bất Nghi không đấu lại được, đa phần quyền thế của hắn dựa vào hoàng đế.
Ngay cả Trương Bất Nghi ra mặt cũng không khiến Loan Bố lui bước, chuyện này tức thì gây ra oanh động lớn hơn nữa.
Loan Bố dẫn quần thần tới bái kiến hoàng đế, xin hoàng đế bỏ tư tình, xử lý nặng chuyện này.
Khi sự kiện này gây náo loạn khắp nơi thì một vị khách quen thuộc xông vào phủ thái tử.
"Đại ca!"
Hạ vương lao thẳng vào thư phòng của đại ca, thở hổn hển ngồi một bên, kích động nói:" Quần thần đều đề nghị xử tử trọng phụ, đệ thấy đây là âm mưu nhắm vào chư hầu vương ... Bọn chúng dám đuổi cùng giết tận chư hầu vương, huynh phải ra mặt."
Lưu An khoan khoái uống một ngụm trà:" Liên quan gì tới ta, ta có phải chư hầu vương đâu."
"Huynh ... À, đúng rồi, huynh và quần thần là một bọn." Lưu Tứ nhớ ra, gãi đầu:" Nhưng đó là trọng phụ của chúng ta, không thể trơ mắt nhìn bị xử tử."
Lưu An đặt chén trà xuống, đủng đỉnh nói:" Tứ, tương lai đệ xuống địa phương, quốc tướng không nghe lời, đệ sẽ làm sao?"
"Hả? Dám không nghe lời quả nhân, quả nhân sẽ sai quân sĩ ..." Lưu Tứ nói tới đó vội sửa lời:" Đệ đương nhiên là sẽ tấu lên triều, trừng trị hắn."
"Sao không trực tiếp dẫn binh giết luôn."
"Đệ có ngốc đâu, kết cục của trọng phụ bày ra đó, đệ làm sao khá hơn, dẫn binh đánh người thì sướng đấy, nhưng sướng xong bị chặt đầu thì dại rồi." Lưu Tứ vỗ trán:" Té ra đây là giết lợn dọa trâu."
"Công Ngưu các ngươi ... À Công Dương dạy điển cố như thế đấy hả?"
"Đại ca, đều là do Công Tôn Hoằng dạy đấy, huynh cũng biết hắn từng làm nghề giết lợn ... Đoán chừng để đệ hiểu điển cố, nên lấy lợn ra làm điển cố, ví dụ như lợn giết tam sĩ, chỉ lợn nói ngựa ..."
"Được rồi, được rồi ..." Lưu An rối rít cản lại:" Lát nữa ta phải viết văn, nói chuyện với đệ lâu, ảnh hưởng tới suy nghĩ ... Quay lại chuyện kia, bất kể Giao Đông vương giết gian tặc hay quốc tướng ngăn cản lạm sát, đều không phải tội, mà quan trọng nhất là không bẩm báo triều đình."
"A phụ là ai, sao có thể cho họ xem thường mình, lần này Loan công dám phát quyết xử tử nhất định là có lệnh ... Chuyện này đệ biết là được rồi, đừng đi nói linh tinh đấy."
Lưu Tứ vỗ ngực:" Đại ca yên tâm đi, đệ biết nặng nhẹ. Có điều đạo lý thô thiển ấy, ngay cả đệ cũng nhìn ra, chẳng lẽ các chư hầu vương không nhìn ra sao?"
Lưu An hừ mạnh:" Nhìn ra là tốt nhất, chính là để họ nhìn ra đấy, nếu không sao họ rút ra bài học. A phụ hành sự chính là như thế, người ngu xuẩn như đệ cũng hiểu, đó là chỗ lợi hại của a phụ."
Lưu Tứ do dự chốc lát, hỏi:" Đại ca, khi huynh nịnh a phụ thì đừng kéo đệ vào có được không?"
"Không kéo tên ngốc đệ vào, sao nổi bật được sự anh minh thần vũ của a phụ."
"Sao không dùng Lương ấy."
"Vì ta yêu quý Lương." Lưu An tỉnh bơ:
"Đại qua, huynh quá đáng rồi đấy ..."
Lưu An phất tay:" Đừng lải nhải ở đây, giờ đệ dẫn Quản Trọng Nhạc Nghị của đệ đi tìm Loan tướng, tới trước mặt ông ấy gào khóc, nói đệ nguyện chết thay Giao Đông vương ... Làm càng ầm ĩ càng tốt, hiểu chưa?"
Lưu Tứ khiếp đảm:" Không được, trọng phụ sống lâu rồi chứ đệ thì sống chưa đủ, chẳng may Loan công giết đệ thật thì sao?"
"Ngu xuẩn! Không phải đã nói với đệ rồi à? Chỉ dọa mà thôi, không phải đệ muốn chiêu mộ thêm nhiều hiền tài à? Đây chính là cơ hội kiếm danh tiếng tốt nhất." Lưu An chỉ tay khỏi phòng:" Xéo tới đó khóc cho ta, nếu không khóc được thì ta giúp."
"Không, không cần ... Đệ khóc được mà." Lưu Tứ xua tay:
" Đúng rồi, kéo cả tam ca của đệ theo, hai đứa tranh nhau chết, có điều đừng kể quá nhiều cho Lương, Lương không biết đóng kịch như đệ, để nói lộ ra chân tình ... Như thế hai đứa càng dễ kiếm danh vọng."
"Đệ biết rồi, đệ đi gọi Tứ đệ."
"Cút."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com