Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1089 - Chương 1089: Tranh Nhau Được Chết.

Chương 1089: Tranh nhau được chết.

Khi Lưu Tứ tìm được Lưu Lương thì Lưu Lương đang ở trong Thông văn phủ.

Thông văn phủ là nơi văn nhân Trường An tụ tập, Lưu Lương sau khi hoàn thành vỡ lòng liền bị Vân Sơ ném vào đống văn nhân này, loại thích rúc vào đống sách, chẳng biết làm quan làm việc thật, chỉ biết viết văn chương thi phú, giống như Tư Mã Tương Như.

Lưu Lương quan hệ với những người này không tệ, hắn chẳng cần học viết thi từ thế nào, chỉ cần ở cùng họ, sau đó khen họ kính trọng họ là đủ. Bọn họ rất thích quân vương coi trọng họ, vì đại đa số quý tộc chẳng coi họ ra gì, cho nên rất quý trọng cơ hội này. Cùng với việc báo chí nổi lên, bọn họ nhờ vào thi phú văn chương nổi danh thiên hạ, nhưng rốt cuộc vẫn bị người nghiên cứu học vấn thực sự coi khinh, thi văn chỉ là tiểu đạo mà thôi.

Lưu Lương ngồi trong phủ, nghe những người này giao lưu văn chương, ánh mắt đầy khao khát.

Hắn không bác học như đại ca, không cường tráng như nhị ca, không biết ăn nói như đệ đệ, từ nhỏ hắn đã ốm yếu, chẳng làm được cái gì, hắn rất khâm phục những người có tài.

Nghe những người này xuất khẩu thành văn thì sùng bái lắm, mà những văn nhân thấy hắn nghe chăm chú càng đắc ý, người lắc lư càng mạnh, nói càng hăng.

"Lương!"

Khi Lưu Tứ xông vào phủ, đám văn nhân liền cau mày, hiển nhiên bọn họ biết ác danh của Lưu Tứ.

Lưu Lương và Lưu Tứ giờ đã khác biệt rõ ràng, tuy cao bằng nhau, nhưng Lưu Tứ hiển nhiên cường tráng hơn ca ca một cỡ, cũng đen hơn, không trắng trẻo đẹp đẽ như Lưu Lương.

"Tứ, xảy ra chuyện gì thế?"

Lưu Tứ mặt đầy cấp thiết:" Xảy ra chuyện lớn rồi, Loan công muốn xử tử bát trọng phụ, ngay Trương tướng cũng không cản được."

"Cái gì?" Lưu Lương quả nhiên giật nảy mình:

"Lương, bát trong phụ mỗi lần tới Trường An đều hết sức yêu quý chúng ta, tặng chúng ta nhiều lễ vật, thân thiết với chúng ta. Mà cho dù tất cả những thứ đó đều không tính, trọng phụ cũng là trưởng bối, chúng ta không thể trơ mắt nhìn trưởng bối bị xử tử. Chuyện này không hợp với hiếu đạo."

Đám văn nhân nghe vậy đều gật đầu:" Hạ vương nói có lý lắm."

Lưu Tứ cắn răng, kiên định nói:" Ta định tới chỗ Loan công, lấy tính mạng mình đổi tính mạng trọng phụ."

Lưu Lương bàng hoàng nhìn đệ đệ, toàn thân run rẩy:" Sao, sao có thể như thế ... Ta, ta đi ..."

Đám văn nhân kích động nhìn hai huynh đệ họ, riêng những lời này đã cho họ vô số ý tưởng sáng tác rồi.

"Đại vương! Không được! Nên đi tìm bệ hạ." Có văn sĩ khuyên:

Lưu Tứ lắc đầu:" Nếu tìm a phụ, chỉ sợ làm người thêm khó xử. Bây giờ ta đi tìm Loan công, huynh trưởng, nếu ta không còn, huynh thay ta chiếu cố phụ mẫu."

Lưu Lương vội vàng giữ lấy hắn:" Không được, để ta đi!"

Hai huynh đệ tranh chấp không ai chịu ai, cuối cùng là cùng đi.

Đám văn nhân đưa mắt nhìn nhau rồi theo sát, lòng phấn khích lắm, không ngờ gặp chuyện lớn, lấy đó làm đề tài, há chẳng phải lưu danh sử sách.

Loan Bố lúc đó đang ăn cơm trong phủ.

Lão trượng nhân nhìn hắn với ánh mắt là lạ, vốn tưởng nữ tế là người thành thật, té ra cũng là kẻ tàn nhẫn, chư hầu vương mà nói giết là giết, hoàng đế khuyên không nổi, bao sao du hiệp không còn nhiều nữa ... Phu nhân Loan Bố tuy lo, nhưng nàng tin vào lương nhân, không hỏi tới chuyện triều đường.

Nhi tử của Loan Bố lại khác.

"A phụ, người làm chuyện này thực sự đáng sợ, giờ con tới thái học, người ở đó không dám nhìn con ...."

Loan Bố mắng:" Đang ăn không nói."

Đúng lúc này có tiểu lại vội vàng báo:" Loan tướng, Bắc Địa vương và Hạ vương cầu kiến."

Loan Bố ngớ người, sao lại là hai đứa đó, trầm tư một lúc nói:" Cho vào."

Ai ngờ kéo vào cả đám đông nghìn nghịt, trừ Lưu Tứ và Lưu Lương ra thì người đi theo hai huynh đệ họ đều tới, trong đó có song hùng của Lưu Tứ gia, chí sĩ Công Dương, và văn nhân bên Lưu Lương.

Lưu Tứ tới nơi một cái là dùng đại lễ với Loan Bố, ép nước mắt chảy ra:" Loan tướng, ta biết trọng phụ làm trái luật pháp, bị ngài phán tử hình, nhưng đó là trưởng bối của ta, ta học lễ nghĩa hiểu hiếu đạo, không dám trơ mắt nhìn. Hôm nay ta tới đây, không dám hi vọng ngài thả trọng phụ, chỉ nguyện dùng tính mạng đổi lấy mạng trọng phụ thôi ..."

Hắn nói rất xúc động, giọng nghẹn ngào làm người nghe cảm khái.

Lưu Lương theo ngay sau, run run nói:" Loan tướng ... Đừng hại đệ đệ ta ... Ta thân là huynh trưởng, nhưng không được việc gì, có đổi cũng là để ta đổi ... Xin cho ta vì trọng phụ mà chết ..."

"Huynh trưởng, chớ như thế, để ta ..."

Hai huynh đệ tức thì tranh chấp với nhau, người xem càng thêm kính phục, mấy người của Công Dương than:" Đại vương chí hiếu, huynh đệ hòa thuần, tranh nhau được chết ... Thực sự là người ta cảm động quá đi thôi."

Đám văn nhân cũng cảm thán liên hồi:" Đại Hán có hiền vương bậc này, lo gì nữa."

Lúc này đây văn nhân và học giả coi như có chung một đề tài.

Trên mặt Loan Bố không có mấy ngạc nhiên, Lưu Tứ vì sao tới đây, hắn thừa biết, thằng nhãi đó kiếm danh vọng ... Tuy Loan Bố khinh bỉ hành vi này, nhưng chẳng cần vạch trần làm gì, có lẽ đây là ý bệ hạ? Loan Bố ngầm phủ quyết, bệ hạ không thích chuyện giả dối này. Hành vi này có vẻ giống thủ đoạn của thái tử hơn.

Nhìn hai tên trước mắt, Lưu Tứ diễn quá rõ ràng, Lưu Lương diễn xuất mới là tuyệt vời, sao mình không nhìn ra thằng nhãi này biểu diễn giỏi thế, cứ như thật vậy.

"Hết thảy đều làm theo luật pháp, đâu ra chuyện chết thay." Loan Bố mắng xong lại nói:" Có điều hành vi hiếu thảo của các ngươi làm ta cảm động, ta không hỏi tới tội các ngươi tự ý xông vào tướng phủ, ý đồ giúp tù nhân thoát tội nữa, mau mau đi đi."

"Bọn ta không đi."

"Xin Loan công nhận thỉnh cầu của ta."

Loan Bố hừ một tiếng bỏ đi.

Các ngươi muốn kiếm hiền hanh phải chịu khổ cực, đừng tưởng dễ dàng!

Ngày hôm đó, hành động của hai vị hiền vương truyền khắp nơi, dưới ngòi bút của văn nhân mặc khách, chuyện này càng lan truyền mạnh mẽ. Đám văn nhân dưới trướng Lưu Lương làm việc gì ăn hại chứ tạo thế thì hạng nhất, các loại báo chí tuyên dương hành vi hiếu thuận của họ, khen ngợi họ là Đại Hán hiền vương. Khắp Trường An đều xưng tụng hai vị hiền vương, cả danh tiếng Giao Đông vương cũng tốt lên không ít, vì nếu không sao có hiền vương chịu chết thay.

Lưu Tứ vui lắm, hắn không ngờ khóc một lần hơn tới thái học trăm chuyến, tức thì rất nhiều hiền tài tới bái kiến, xin được đi theo.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, hai vị hiền vương bị đánh một trận tàn nhẫn.

Lưu Lương vì sức khỏe kém, bớt vài đòn, Lưu Tứ thì bị Lưu Trường đánh thật.

Lưu Trường cực kỳ phẫn nộ:" Ai cho các ngươi làm loại chuyện này, con của trẫm còn cần loại chuyện này kiếm danh tiếng à?"

"A phụ, không có thanh danh, ai chịu theo con tới nước Hạ đến chim cũng không thèm ỉa."

"À dám cãi à?"

"A phụ, không phải lời của con, mà là lời của Đại Hán thái tử Lưu An đó."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment