"Thất ca, cứu mạng!"
Lưu Kiến gào khóc lao tới, ôm lấy chân Lưu Trường, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Loan bố điên rồi, hắn muốn giết đệ."
Lưu Trường tóm lấy gáy hắn kéo lên, hung dữ mắng chửi:" Loan Bố điên hay ngươi điên?"
"Ai cho ngươi quyền tự ý điều binh, ai cho ngươi bắt người không có chứng cứ? Muốn giết sạch thương cổ trong nước à? Xem chuyện ngươi gây ra đi."
Lưu Kiến ủy khuất lắm:" Ca, bọn chúng tự ý đúc tiền, mua chuộc quan viên, đệ không thể không thể không xử trí."
"Ngươi biết chữ không?"
"Đương nhiên ..."
"Vậy vì sao không viết thư cho trẫm, vì sao không xin hỗ trợ của triều đình?"
"Đệ không muốn làm phiền huynh."
"Làm phiền trẫm? Cho nên ngươi thay trẫm quyết định thay trẫm chứ gì, hay là làm hoàng đế thay trẫm luôn đi, trẫm khỏi phải phiền nữa."
Lưu Kiến cúi đầu không dám nói.
Lưu Trường vươn tay ra đấm vào ngực hắn:" Nói đi."
Lưu Kiến đau tới lùi liền mấy bước, cẩn thận nói:" Không dám."
Lưu Trường lại đá thêm một phát vào mông hắn, Lưu Kiến loạng choạng lùi lại:" Huynh trưởng, đừng giận, đệ biết sai rồi."
"Các ngươi đều như thế, chỉ biết gây sự, may mà trẫm chỉ có một đệ đệ, nếu thêm vài đứa, chẳng phải tức chết à?”
Hôm đó Lưu Kiến rốt cuộc được rời khỏi lao ngục, đưa tới Hậu Đức Điện, vừa mới vào lại ăn thêm vài cú đấm đá nữa. Hắn ở trong lao ngục chẳng ai dám đánh hắn, không ngờ ra ngoài ăn đòn hơn cơm bữa.
Lưu Trường vê cằm nói: "Ai ai cũng cầu xin cho ngươi, ngay cả hai đứa do tử cũng xin vì ngươi mà chết. Ta lệnh cho Loan Bố, tốn rất nhiều công sức mới có thể giảm tội cho ngươi, thu hồi vài huyện thành của ngươi, ngoài ra ngươi phải ở tổ miếu hối lỗi ba năm. Ba năm sau xem tình hình thế nào mới cho ngươi về Giao Đông, không thì trừ quốc!"
Lưu Kiến thấy đã có phán quyết thì thở phào.
"Vậy tên gian tướng kia thì xử trí thế nào ạ?"
"Đầy đi nước Hạ hai năm."
"Sao mỗi hai năm?"
Chát!
Lưu Trường lại vung tay đánh vào đầu Lưu Kiến, làm hắn không dám nhiều lời nữa.
Hai huynh đệ ngồi xuống, Lưu Trường nhíu chặt mày, không biết nghĩ gì. Lưu Kiến thấy Lưu Trường mãi không nói chuyện, không nhịn được hỏi:" Ca, đang nghĩ gì thế?"
"Trẫm đang nghĩ xem phái ai đi xử lý đống hỗn loạn do ngươi gây ra."
"Ca, đệ tiến cử một người."
"Ngươi thì có thể tiến cử ai được cơ chứ?"
"Văn Đảng."
Lưu Trường kinh ngạc:" Sao ngươi biết Văn Đảng?"
Lưu Kiến đắc ý kể:" Khi đệ bị bắt đưa về Trường An, đi qua Hà Lạc, từ xa nhìn thấy có quan viên chỉ huy bách tính đào kênh. Các quan lại đào còn hăng hơn dân phu, giáp sĩ nói với đệ, đó là quận thủ Văn Đảng, một người vô cùng lợi hại, được huynh đưa từ Triệu về. Nếu để người đó đi Giao Đông, đệ cũng yên tâm."
Lưu Trường ngẫm nghĩ, Văn Đảng mới trên hai mươi, tuy giỏi quản lý địa phương, nhưng vừa mới lên quận thủ không lâu, giờ cho hắn làm quốc tướng, tiến bộ có phải quá lớn không?
"Cút đi cho trẫm, chuyện này không mượn ngươi lo, trước tiên thỉnh tội với a mẫu, sau đó thỉnh tội với quần thần."
"Đệ biết rồi."
Lưu Kiến trước tiên đi bái kiến Lữ hậu, Lữ hậu không tính là thân thiết với hắn, mắng vài câu cho đi.
Lưu Kiến lại đi bái kiến các đại thần, thành khẩn thỉnh tội. Trừ Loan Bố đóng cửa không tiếp thì các đại thần khác đều rất cung kính.
Chuyện này đã chấn nhiếp chư hầu vương các nơi, làm không ai dám xem thường, Loan Bố cũng thay Lục Giả trở thành tân trực thần của triều đường.
Lưu Kiến vừa về phủ của mình, Bắc Địa vương và Hạ vương tức thì tới bái kiến.
Đối với hai thằng nhãi này, Lưu Kiến rất yêu quý, nhất là nghe chúng xin chết vì mình, lòng càng cảm đông.
"Ài, lần này may nhờ có hai đứa, nếu không chỉ e ta đã chết trong tay Loan Bố rồi!"
Lưu Tứ lắc đầu" Trọng phụ, sao lại nói thế, người là trưởng bối của bọn cháu, đó là điều bọn cháu nên làm thôi mà. Chỉ là nước Hạ quá nghèo, không có thực lực giải cứu trọng phụ, cho nên mới phải dùng cách này ..."
Nghe đệ đệ nói, Lưu Lương không nhịn được nữa:" Trọng phụ, thực ra Loan công không dám giết người đâu. Cháu về sau mới biết, Tứ kéo cháu tới phủ Loan công là để dùng trọng phụ kiếm tiếng, đúng là sai quá rồi. Vì thế cháu mới tới thỉnh tội."
Lưu Tứ bất lực nhìn Lưu Lương.
Lưu Kiến cười ha hả:" Không sao, không sao, hai đứa các ngươi chẳng dễ dàng gì, ta chẳng qua cứ vài năm mới bị ăn một trận đòn, các ngươi thì ngày ngày ăn đòn. Loan Bố có muốn giết ta thật hay không đều không quan trọng nữa, dù sao thì ta cũng đã không sao nữa, nếu chuyện này làm các ngươi được lợi thì cũng đáng lắm .... Hai nước các ngươi đều nghèo, có điều yên tâm đi, đợi ba năm nữa ta về Giao Đông, nhất định sẽ toàn lực giúp các ngươi ..."
Ba người đang tán gẫu thì giáp sĩ vào bẩm báo, thái tử Lưu An tới.
Lưu An đi vào, nhìn hai đứa đệ đệ một cái, bái kiến trọng phụ rồi ngồi ở một bên.
"Trọng phụ không sao chứ ạ?"
"Không sao à, ta vừa từ lao ngục ra, sao có thể không sao?"
Lưu An cười gượng:" Trọng phụ không thể trách người khác được, hành vi này làm triều đường chẳng còn cách nào, chỉ đành làm khổ người. Lần này đưa trọng phụ ra, a phụ phải chịu không ít áp lực, Loan tướng cho tới nay vẫn còn oán trách, nói chuyện này không hợp lý ... Lần này cháu tới là có một việc muốn nhờ trọng phụ tương trợ."
"Ngươi nói đi, muốn ta giúp cái gì?"
"Xin trọng phụ bệnh nặng một hồi."
"Cái gì??"
Lưu Kiến hai mắt mở to, hoàn toàn không hiểu ý Lưu An.
Lưu An cười nói:" Trọng phụ, nay quần thần đều thấy phạt quá nhẹ, muốn gây bất lợi cho trọng phụ. Nếu trọng phụ bệnh nặng, làm ra vẻ vì bị lao ngục làm kiệt quệ ốm yếu ... Quần thần không thể nào mạnh mẽ công kích trọng phụ, như thế chuyện sẽ qua. Trọng phụ ở nhà một thời gian, nói với bên ngoài là dưỡng bệnh, hành sự kín đáo, đợi chuyện ít bị chú ý thì hẵng ra."
Lưu Kiến trầm tư:" Đúng, ngươi nói đúng lắm, không thể để những kẻ đó nhắm vào, ta phải bệnh nặng, bệnh một phen cũng tốt."
Lưu An lại căn dặn vài việc nữa, sau đó dẫn hai đứa đệ đệ rời đi, vừa mới rời khỏi phủ, Lưu Tá đã không nhịn được hỏi:" Đại ca, vì sao lại muốn trọng phụ giả bệnh, thực sự vì tránh quần thần à?"
"Khá lắm, biết suy nghĩ rồi." Lưu An vỗ vai đệ đệ, mắt nheo lại:" A phụ giơ gậy lên cao, lớn tiếng đe dọa, gậy đánh xuống lại quá nhẹ ... Ta chỉ muốn gậy này đánh mạnh hơn. Trọng phụ vờ bệnh, nhưng chư hầu các nơi không biết là giả vờ, tưởng rằng bị hình phạt trong lao ngục, thế mới có tác dụng trấn nhiếp."
Lưu Tứ bừng tỉnh tán thưởng:" Không thẹn là đại ca, đúng là gian ngoan giảo hoạt, âm hiểm cay độc không ai bằng."