Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường rất nghiêm túc xem tấu chương.
Lữ Lộc chưa bao giờ thấy dáng vẻ chăm chú như thế của bệ hạ.
Nhất là khi đối diện với tấu chương.
Dựa theo tác phong bình thường của bệ hạ, chẳng phải nên xem qua loa vài cái lấy lệ rồi ném cho đám Trương Bất Nghi à?
Lữ Lộc tò mò đứng một bên, thừa lúc Lưu Trường đặt tấu chương xuống nghỉ ngơi, không nhịn được hỏi:" Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?"
Lưu Trường ngẩn người:" Không xảy ra chuyện gì cả, sao lại hỏi thế?"
"Bệ hạ sao đột nhiên lại chăm chỉ xem tấu chương ..."
Lưu Trường cau mày cắt lời:" Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, luôn nổi tiếng vì chăm lo việc nước, không dám có chút lơ là nào, suốt ngày bận rộn, ngươi cũng thấy ... Cớ sao lại xúc phạm trẫm như thế?"
Lữ Lộc hoang mang tột độ, đột nhiên bắt gặp Tư Mã Hỉ đằng xa liền thở dài:" Bệ hạ nói đúng ạ ..."
Lưu Trường lần nữa cầm tấu chương lên, rất nóng vội, thần sắc nghiêm túc, xem từng chữ một, hoàn toàn không giống giả bộ. Lữ Lộc ở trong Hậu Đức Điện hơn một canh giờ mà bệ hạ vẫn rất chuyên tâm, đây là điều cực kỳ hiếm có.
Đợi tới khi Lưu Trường xem xong tấu chương, toàn thân mệt mỏi, lệnh Lữ Lộc đem tấu chương tới chỗ Trương Bất Nghi. Trương Bất Nghi lúc đó đang cùng các quan lại phê duyệt tấu chương các nơi đưa lên.
Lữ Lộc không vội đi, nói ra lo lắng của mình:" Trương tướng, bốn năm ngày qua bệ hạ đều rất chăm chỉ, biết có tấu chương đưa tới là yêu cầu đưa lên ngay, chưa xem xong chưa nghỉ, không biết có phải xảy ra chuyện gì lớn rồi không?
Trương Bất Nghi nổi giận:" Bệ hạ từ khi đăng cơ tới nay, luôn nổi tiếng vì chăm lo việc nước, không dám có chút lơ là nào ...."
Lữ Lộc xoay người đi ngay.
Hỏi tên tiểu nhân nịnh bợ ngươi là lỗi của ta.
Lúc này ở trong phòng, Lưu Trường đang khoe khoang chuyện mình duyệt tấu chương.
"Ha ha ha, đặc sắc. Thực sự quá đặc sắc."
"Hôm nay Yên vương dâng tấu chửi người Triệu là cẩu tặc vô sỉ, nói Viên Áng một mặt kiếm cớ kéo dài thời gian, một mặt len lút bố trí cho bách tính nước Yên chạy sang Triệu, để họ không về được."
"Trương tướng của nước Đường mắng Viên Áng là tiểu nhân xảo trá, Viên Áng phái người đi sang nước Đường thỉnh tội, nhưng dọc đường lén lút tuyên truyền sự giàu có của nước Triệu, thu hút trên nhiều người tới."
"Viên Áng cũng dâng tấu lên mắng Yên vương vô đức, nói Yên vương thiết lập vô số trạm kiểm tra trên đường, có ý đồ bất chính ... Ha ha ha, Yên vương tức điên."
Tào Xu cau mày:" Bệ hạ, đây đâu phải chuyện lấy ra đùa vui, các nước phương bắc bất hòa không phải là chuyện tốt, bệ hạ sao có thể dùng để mua vui? Đó không phải là chuyện quân vương hiền minh nên làm."
Lưu Trưởng vội vàng làm mặt nghiêm túc:" Trẫm tất nhiên không lấy ra mua vui. Các nước phương bắc bất hòa, không chỉnh đốn không được ..."
Tào Xu lườm y:" Bệ hạ đừng trì hoãn nữa, nên để triều đường nghĩ biện pháp đi. Còn nữa Bột lâu rồi chưa gửi thư về, không phải bệ hạ phái người đi theo à? Nên nhắc nó một chút, a mẫu nó nhớ nó ... Vậy mà hai tháng rồi không có thư."
"Biết rồi !" Lưu Trường uể oải đáp, rõ ràng chỉ đáp lấy lệ:
Chuyện phương bắc làm đám Trương Bất Nghi rất đau đầu, trước kia bách tính Đại Hán không được phép tùy ý tới nơi khác, ngay cả chuyện rời hương cũng chẳng dễ dàng, đừng nói tới quận khác. Lưu Trường bỏ rất nhiều hạn chế, trong không khí xã hội cởi mở thoải mái đó, khiến kinh tế và dân sinh phục hồi rất nhanh, nhưng cũng gây ra không ít vấn đề, di dân là một trong số đó.
Triều đường làm sao giải quyết việc này, làm sao vỗ về chư chương và quận thủ đang nổi điên vì mất dân? Nên có thái độ gì với hành vi lôi kéo người nơi khác tới Triệu của Viên Áng.
Các quan viên nghị luận nhiệt tình, lấy ra vài sách lược, nhưng không có cách giải quyết rõ ràng.
Trương Bất Nghi tập hợp kiến nghị của mọi người, tập ợp thành văn thư dày, tới Hậu Đức Điện, giảng giải cho bệ hạ chuyện này.
"Không cần thiết."
Lưu Trường rất bình tĩnh:" Đây không phải là vấn đề của triều đường, mà là vấn đề của nước Đường và nước Yên, bọn họ phải nghĩ cách giữ bách tính của mình không chạy tới Triệu chứ không phải đi kể khổ."
"Trừ những người bị lưu đầy biên tái, không được phép tới nơi khác, còn lại bách tính muốn đi đâu, triều đình không quản."
Trương Bất Nghi ngẩng đầu lên:" Ý bệ hạ là mặc kệ?"
"Cũng không thể bỏ mặc, điều hòa quan hệ mấy quận quốc bọn họ, còn về phần bách tính, năm nào triều đình chẳng đưa lượng lớn bách tính tới biên ải, không giữ được là chuyện của họ, sao đổ lên đầu trẫm được."
"Thần hiểu ạ."
Lưu Trường lấy một tấu chương khác đưa Trương Bát Nghi.
"So với chuyện thối nát ở phương bắc, nên quan tâm tới chuyện phương nam ấy ... Xem đi, đây là do Hồ Mẫu Sinh phái người đưa tới."
Trương Bất Nghi mở ra xem, lập tức lùi vài bước, thành kinh bái lạy:" Thần chúc mừng bệ hạ, công đức của bệ hạ khiến thiên hạ đại trị, ngay cả nước Điền cũng vì bệ hạ mà xuất hiện thần tích."
Lưu Trường ngửa mặt cười vang.
Trong một năm qua, nước Điền xảy ra một chuyện lớn.
Điền quốc tướng Tiêu Diên mời Kham Dư gia tới, muốn tham dự công trình kế nối kênh đào với triều đình ... Kham Dư gia sau khi khảo sát địa hình tuyệt vọng lắc đầu, với thực lực nước Điền, thêm vào dòng sông nước siết, dòng chảy phức tạp, muốn tham gia hệ thống kênh đào, chi phí rất cao, nước Điền gánh nổi, triều đình muốn giúp cũng không dễ.
Đánh giá của Kham Dư gia làm nước Điền thất vọng, nơi này phức tạp, sông ngòi càng phức tạp, nhân khẩu lại ít, không gánh nổi công trình lớn.
Khi bọn họ đang thất vọng thì người Kham Dư gia khảo sát dòng chảy phát hiện ra, nơi này có rất nhiều mỏ đồng, khoáng sản phong phú, có thể nói đứng đầu nước nam.
Ai cũng biết nước Triệu có thể mau chóng quật khởi là nhờ lượng lớn mỏ sắt. Mà Nước Điền còn phát hiện ra mỏ đồng giá trị cao hơn, người nước Điền bị niềm vui lớn trên trời rơi xuống đập ngất xỉu.
Hồ Mẫu Sinh vội vàng dâng thư báo triều đình.
Lưu Trường nhỏ giọng dặn dò:" Chuyện này hiện chưa truyền đi, ngươi đứng nói ra."
"Bệ hạ, vì sao ạ?"
"Đừng quên chuyện ở nước Triệu trước kia, cái tên miệng rộng Như Ý hận không thể cả thiên hạ đều biết mình phát tài rồi. Kết quả chưa khai thác đã bị bao nhiêu kẻ nhảy vào, nếu không có Viên Áng trấn áp, e đã bị người ta chia chác hết ... Số mỏ đồng này còn quan trọng hơn, trước tiên chuẩn bị cho kỹ để triều đình tiếp nhận rồi mới truyền tin đi."
"Chẳng lẽ có người vì đồng mà tới nước Điền sao?"
"A, ngươi coi thường đám bị lợi ích làm mở mắt rồi, chỉ cần có lợi, đừng nói nước Điền, dù An Tức thì bọn chúng cũng đi."
Trương Bất Nghi tức thì nhận lệnh.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com