Lưu Trương giao hết việc cho Trương Bất Nghi, sau đó thay trang phục, sai Lữ Lộc chuẩn bị xe, nghênh ngang rời hoàng cung.
Uỳnh !
Một tiếng động lớn vang lên, đại môn bị xô văng, cánh cửa gỗ phát ra tiếng rên thê thảm.
Hàn Tín ngồi dưới bóng cây, tay cầm binh pháp run một cái, nhìn về phía đại môn.
Thực ra chẳng cần nhìn, người đi vào chính là Lưu Trường.
Lưu Trường lần này xem như biết chút lễ nghi, không đi tay không, hai tay mang theo quà.
"Sư phụ."
Lưu Trường đặt thịt xuống, nói với giáp sĩ:" Nấu nhừ chút, răng sư phụ trẫm sắp rụng hết rồi."
Giáp sĩ vội vàng chạy ngay, Hàn Tín không thèm để ý tới y, tiếp tục xem sách. Lưu Trường cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, thỏ đầu nhìn:" Binh thư của ai thế?"
"Không có tên, đồn là của Úy Liễu Tử."
"Trẫm biết người này, chính là thái úy nước Triệu, sư phụ thấy sao, lọt vào mắt sư phụ không?"
Hàn Tín mặt hết sức lãnh khốc:" Trị quân rất nghiêm, đem quân sự bàn rộng ra quyền mưu chính trị, chú trọng quốc thế, rất độc đáo. Thế nhưng dùng hình pháp khốc liệt quản lý sĩ tốt, lấy đe dọa sai khiến tướng lĩnh, chẳng qua là hạ sách. Sách này chỉ đáng để quân vương xem, để quân vương biết chiến tranh liên quan tới quốc sự, không thể đem dùng tác chiến ... Kém ta xa lắm."
Lưu Trường gật đầu:" Chắc chắn là không bằng rồi, sư phụ còn chẳng để Tôn Ngô vào mắt cơ mà ... Nhưng sao sư phụ còn xem."
Hàn Tín đặt sách sang bên:" Xem tiêu khiển thôi, ngươi tới đây có việc gì?"
Lưu Trường bấy giờ mới lấy ra một bản tấu chương đưa cho Hàn Tín.
"Sư phụ xem, Chu Á Phu không để người vào mắt, hắn ngang nhiên tuyên bố, Vũ Thành Hầu hơn sư phụ, binh pháp của sư phụ không thực dụng ... Lại còn nói muốn học theo binh pháp của Vũ Thành Hầu đi đánh nhau với An Tức."
Lưu Trường tay chống hông:" Giờ sư phụ biết ai mới là đệ tử kiệt xuất nhất của người chưa?"
"Trẫm nói rồi, chỉ có trẫm mới học được tinh túy của sư phụ, trẫm đánh trận, nhấc tay nhấc chân đều có bóng dáng của sư phụ. Còn tên đó, không ngờ lại đi học Vũ Thành Hầu gì chứ?"
Hàn Tín xem rất châm chú, Chu Á Phu không hề nói tới Vũ Thành Hầu gì đó, chỉ nói chiến lược và suy nghĩ của mình, cùng mật báo về An Tức, giải thích vì sao không đi phục kích người An Tức.
Hàn Tín xem xong suy nghĩ rất lâu rồi nói:" Á Phu làm đúng."
"Hả?" Lưu Trường đang dương dương đắc ý, kinh ngạc:" Cái gì?"
Hàn Tín nghiêm túc nói:" Hắn biết bản thân không có tài như ta, không thể phán đoán chính xác động tĩnh địch, cho nên không học ta, mà tự dùng phương thức tác chiến của mình, chỉ cầu vững trãi. Đây chính là lựa chọn tốt nhất, con người hiếm có nhất là biết mình, dùng sách lược của Vương Tiễn đánh người An Tức có lẽ không thu được thành tích lớn, nhưng có thể hoàn thành chiến lược của mình. Khá lắm, Á Phu có phong thái danh tướng."
Lưu Trừng thẹn quá hóa giận:" Sư phụ, trẫm dùng cách của Hạng Vũ đánh thì bị người bôi nhọ, hắn dùng cách của Vương Tiễn lại được khen. Sư phụ bất công."
"Ngươi biết cái gì?"
Hàn tín khinh bỉ:" Binh sinh ta ghét nhất hạng mãng phu không đầu óc như Hạng Vũ ... Thứ đó mà ngươi gọi là binh pháp à, đúng là ..."
Lưu Trường cắt lời:" Sư phụ, vậy người thấy vị đệ tử kiệt xuất đó có thể thắng không?"
"Thắng! Không có sơ hở gì." Hàn Tín lấy bản đồ ra:" Khuyết điểm lớn nhất của An Tức chính là phòng tuyến quá dài. Á Phu rất thông minh, lựa chọn xuất kích hai đều, làm chúng đầu đuôi không ứng cứu được nhau, cũng không phán đoán được chủ công ở đâu."
"Giờ ngươi nên sai ba nước tây bắc xuất binh Thân Độc, hiệp trợ Chu Á Phu. Chu Á Phu muốn hủy kiến trúc phòng ngự để giảm bớt uy hiếp của An Tức, nhưng ta thấy nếu có thể đoạt được công sự phòng ngự này kiến lập phòng tuyến của Đại Hán, ở giữ có Ba Khắc Đặc Lý làm vùng đệm ... Như thế người An Tức sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, tìm mọi cách đoạt lại, khi đó dùng người Thân Độc đánh với chúng. Một khi chiến tranh thành tiêu hao, ngươi An Tức sẽ không chịu nổi, sớm muộn cũng sụp đổ ..."
Lưu Trường tròn mắt:" Dùng Thân Độc tiêu hao An Tức? Không thẹn là sư phụ, nghĩ giống trẫm lắm."
"Đây là sách lược năm năm diệt An Tức của trẫm, các khanh thấy sao?"
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn quần thần phía dưới, đắc ý nói ra kế hoạch dùng Thân Độc tiêu hao quốc lực An Tức, trong vòng năm năm sẽ bình định An Tức.
Quần thần chẳng có cảm xúc gì, bao năm qua bọn họ đã nghe quá nhiều đại kế của bệ hạ, nào là "Ba năm no ấm năm năm thịnh thế", "Bốn năm nước nam liền một thể".
Quen rồi, bệ hạ xưa nay thích khoa trương, càng thích sớm thấy hiệu quả nhanh chóng, Thủy hoàng đế dùng mấy chục năm xây Trường Thành, vị này hận không thể làm xong trong ba năm.
Triều nghị lần này chỉ có quy mô nhỏ, có thể tham dự toàn là quan viên trên 2000 thạch, ai nấy quyền cao chức trọng.
Loan Bố đứng lên nói đầu tiên:" Bệ hạ, chiến sự An Tức tạm không nói tới, Hồ Mẫu sinh dâng thư xin công cho Kham Dư gia, hi vọng triều đình tiến hành nâng đỡ giống Mặc gia, Nông gia .."
Quần thần rất bình tĩnh, chỉ có Lưu Lễ mới gia nhập vòng tròn hạch tâm của triều đình, khẩn trương nhìn quan viên xung quanh, mặt trắng bệch, nhiều lần lau mồ hôi."
Quý Bố ngồi ở bên cạnh liếc hắn : " Ngài không khỏe sao?"
Lưu Lễ lắc đầu, hơi do dự rồi hỏi:" Hồ Mẫu Sinh vì sao xin công cho Kham Dư gia mà đòi thưởng lớn như thế, ngài không tò mò à?"
Quý Bố thản nhiên nói:" Vì Kham Dư gia tìm ra mỏ đồng, bản lĩnh thăm dò điều tra của họ, không một học phái nào bì được, nên xin triều đình nâng đỡ Kham Dư gia có gì lạ đâu."
"Hả?" Lưu Lễ hết hồn:" Ngài nhỏ giọng chút, bệ hạ trước kia tìm ta, kể cho ta chuyện này, bảo ta giữ bí mật, đừng nói với ai hết ... Nay nhìn mọi người trên triều, tựa hồ đều đã nghe thấy chuyện này, nhưng ta đâu nói với ai, nếu bệ hạ nghĩ ta lộ tin ..."
Nghe Lưu Lễ nói thế, khóe miệng Quý Bố nhếch lên:" Ngài đừng lo, với ai bệ hạ cũng nói thế đấy, tin tức này chính là từ bệ hạ mà truyền đi."
"Hả?"
"Với tính cách vị bệ hạ này của chúng ta, làm sao giấu được việc gì? Thu hoạch lớn như thế, không để bệ hạ mang đi khoe thì còn khó chịu hơn bị giết ... Sở dĩ nói với ngài như thế để ngài đừng kể ra, bệ hạ mới có thể hưởng thụ thú vui khoe với người khác. Bởi vậy ngài cứ yên tâm mà nghe là được."
Lưu Lễ vuốt ngực, mất hồi lâu mới nói:" Vị huynh trưởng này của ta ... Thật đúng là ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com