Lưu Trường ngồi trên xe ngựa, mặt mày có vẻ đờ đẫn.
Lữ Lộc nhìn cũng có chút kinh hoàng, đang không ngừng căn dặn các cận thị bên cạnh, xe ngựa dừng lại ở một đầu đường Trường An. Trường An vì quy mô ngày càng lớn, rất nhiều đường sá như mê cung, vòng vèo rối rắm, không thân thiện với người ngoài.
Người bản địa như Lưu Trường đang gặp khó.
Lữ Lộc rất nhanh quay lại bên xe, nói:" Bệ hạ, đã phái người đi hỏi rồi, bọn họ sẽ mau chóng phái người tới đón."
Mặt Lưu Trường tối sầm.
Vừa rồi Lưu Trường đem việc hộ tịch giao cho lão sư, lão sư nhắc y một việc, chuyện hộ tịch lưu động ở phương bắc, một cơ cấu vô cùng quan trọng chưa lên tiếng, đó là phủ lăng ấp, chuyên môn phụ trách di chuyển hào cương đương địa.
Lưu Trường nghĩ rất lâu mới chợt nhớ ra, đúng rồi, nãi công có cái phủ lăng ấp chuyên phụ rách loại chuyện này mà.
Lưu Kính sau khi nghỉ hưu từ nước Hà Tây thì tới triều đường bắt đầu phụ trách cơ cấu này, sao lâu lắm rồi không nghe tin liên quan tới họ nhỉ?
Thậm chí lâu lắm rồi không thấy Lưu Kính nữa.
Khi Lưu Trường rời phủ Trương Thương muốn tới phủ lăng ấp thì Lữ Lộc lại không biết đường, cận thị cũng chẳng biết phủ đó ở đâu. Cái phủ đó hình như chủ động ẩn nấp để không ai tìm thấy vậy.
Lưu Kính đường đường là triệt hầu, làm sao phải trốn đi?
Khi lửa giận của Lưu Trường tích lũy tới mức độ nhất định rốt cuộc có vài viên quan theo Lữ Lộc tới bái kiến hoàng đế.
Lưu Trường càng thêm tức giận, chất vấn:" Lưu Kính to gan, dám không tới đón trẫm, có phải thấy mình già rồi liền có thể làm bừa à?"
Quan lại vội giải thích:" Bệ hạ, không phải như thế, chân Lưu công bất tiện, sợ bệ hạ đợi lâu ..."
"Dẫn đường."
Lưu Trường vừa nói vừa từ từ sắn ống tay áo lên, Lữ Lộc đánh xe đi theo mấy viên quan kia, không ngừng nhắc:" Bệ hạ, không được động thủ, Lưu Kính tuổi cao rồi, không chịu nổi đâu ... Ông ấy vất vả công cao, chẳng may đánh chết, Tư Mã Hỉ sẽ viết liền ba trang ..."
Bọn họ đi vòng vòng vèo vèo mãi rồi dừng lại ở con đường hẹp, Lưu Trường xuống xe nhìn quanh, vẻ mặt khó chịu. Lưu Kính đứng ở cổng, tay chống quải trường, tóc bạc hết, miễn cưỡng tới bái kiến.
Lưu Trường hừ lạnh:" Sao, thấy trẫm tới không vui à?"
"Thần không dám ạ."
Lưu Kính dẫn Lưu Trường vào phủ, phủ đơn giản lắm, chỉ có một cái sân, thư phòng bốn phía xung quanh, hai người đi vào thư phòng chính diện, ngồi đối diện với nhau.
"Thế này là sao, ngay cả cận thị của trẫm còn không tìm ra nơi này, đây không phải chuyện tốt."
Lưu Kính bình tĩnh đáp:" Không tìm thấy là tốt nhất."
"Bệ hạ có điều chưa biết, phủ lăng ấp càng ít bị chú ý, làm việc càng thuận lợi. Trước kia phủ đặt bên cạnh tướng phủ, ngày ngày có huân quý tới thỉnh cầu cho thân thích của mình, bọn họ dùng đủ cách từ đe dọa tới mua chuộc để ngăn cản di chuyển hào cường."
"Thần nghĩ rất lâu, cuối cùng chuyển đi, bản thân không tùy tiện ra ngoài, nếu gặp triều nghị thì ngồi cuối ... Thế là phiền toán biến mất, chuyện gì cũng thuận lợi."
Lưu Trường không tán thành:" Trước kia bảo ngươi thiết lập phủ lăng ấp để nó thành thông lệ, nay lén lén lút lút thế này sao khiến người ta thành thói quen?"
Lưu Kính giải thích:" Bệ hạ, lúc mới lập phủ, bọn thần thiếu kinh nghiệm nên có nhiều sơ suất, nếu trống giong cờ mở dễ bị người ta nắm được sơ hở đàn hặc. Nên cần một thời gian hoàn thiện bản thân trước mới mở rộng sau."
Lưu Trường gật đầu, xem như thừa nhận việc này, đem chuyện phương bắc kể ra.
"Nếu chỉ có thế, bệ hạ sai người tới báo cho thần một tiếng là đủ mà."
"Trẫm lâu rồi chưa gặp ngươi, thuận đường xem ngươi làm gì."
Trong mắt Lưu Kính chỉ có hai loại người, kẻ ác và kẻ chưa kịp làm ác.
"Bệ hạ đừng lo, thần đã cùng một vị đại hiền bàn bạc ổn thỏa việc này ... Người ấy là đại hiền đức sáng, nếu bệ hạ chưa tin, bọn thần có danh sách di cư gần đây, không ai oan uổng cả
Lưu Trường nheo mắt lại:" Bị địa hiền ngươi nói không phải cùng họ với chúng ta chứ?"
Lưu Kính thi lễ:" Bệ hạ thông tuệ."
"Ài chuyện đắc tội người ta làm không ít hơn trẫm, kết quả người ta có hiền danh, trẫm mang tiếng ác."
"Nếu không có bệ hạ, người ấy lấy đâu ra hiền danh."
"Ha ha ha, ngươi nói đúng, đằng nào chẳng ai làm gì được trẫm, trẫm nhận hết, ngươi cứ phóng tay mà làm đi."
Hai người trò chuyện rất lâu, Lưu Trường lòng thoải mái hơn không ít, cáo biệt Lưu Kính.
Khi rời phủ Lữ Lộc hoang mang:" Bệ hạ vừa nói ai thế?"
Lưu Trường nhìn quanh rồi mắng nhỏ:" Đương nhiên là Tứ ca rồi, trừ huynh ấy ra ai có tài giải quyết được chuyện này ... Có vậy mà không nhìn ra, ngu xuẩn ..."
Ở trong phủ, Lưu Kính thở phào, bảo tả hữu:" Sau này thái tử phái người tới liên hệ làm kín vào, vừa rồi bệ hạ nói rồi, không được đẻ ảnh hưởng tới hiền danh của thái tử."
Nước Tây Đình, thành Lâu Lan.
Cờ bên ngoài không nhìn rõ số lượng, doanh trướng xếp bốn phía xung quanh thành, gần như chiếm hết những nơi mắt thường có thể thấy. Trong doanh trướng thi thoáng phát ra tiếng là hét do thao luyện mà ra.
Ba lá cờ lớn cắm trên tường thành bay phần phật.
Có giáp sĩ võ trang đứng trên tường thành, tay cầm trường mâu lạnh lùng nhìn ra xa. Trong thành giới nghiêm, giáp sĩ lại tuần tra, tiếng vó ngựa liên hồi, bách tính trốn trong nhà không dám cả nhìn trộm.
Hôm nay tòa thành này đón ba vị khách quý, vì thân phận quá đặc thù nên mới có cảnh này.
Lưu Tường, Lưu Ngang, Lưu Khải gặp nhau trong phòng, cười ha hả.
Ba người sở dĩ xuất hiện ở đây là vì mệnh lệnh triều đường, thái úy ra lệnh, ba nước liên thủ xuất binh, chi viện cho Chu Á Phu, công chiếm phòng tuyến An Tức.
Vì thế tam vương hội minh.
Ba huynh đệ gặp nhau, lúc này có rất nhiều lời muốn nói, năm xưa cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu.
"Đại ca mời thượng tọa." Lưu Khải mời Lưu Tường lớn tuổi nhất ngồi ở thượng vị:
Lưu Tường lắc đầu:" Đây là lãnh địa của ngươi, ngươi ngồi là được."
"Không dám, làm gì có chuyện đệ đệ ngồi ở thượng vị."
Lưu Ngang cao lớn nhất trong ba người, tính cũng thẳng nhất:" Đại ca cứ ngồi đi, tranh đi tranh lại, khi Xa kỵ tướng quân về, chúng ta vẫn đứng đấy."
Lưu Tường đành ngồi ở thượng vị, Lưu Ngang, Lưu Tường ngồi hai bên.
"Được rồi, lần này trọng phụ giao trọng trách cho chúng ta, để chúng ta liên hợp xuất binh, chúng ta nói chuyện này trước, tán gẫu còn nhiều thời gian." Lưu Tường chững chạc hơn xưa nhiều, nói đại sự trước:
"Trong nước ta vốn có Chu Bột nhưng ông ấy bị điều tới triều đường rồi, giờ chúng ta phải xác định thống soái, các ngươi tiến cử ai không?"
Lưu Khải không thừa lời:" Quốc úy của đệ sớm đi Thân Độc rồi, huynh đệ chúng ta không giỏi lãnh binh, đệ kiến nghị do Sài quốc úy của Bắc Đình lãnh binh."
"Ông ta là mãnh tướng khai quốc, chiến công hiển hách, để ông ấy lãnh đại quân, ba chúng ta làm phó tướng."
Nói xong thấy hai người kia trố mắt nhìn mình nói "ta cũng nghĩ thế", vậy là cả ba cùng cười to, chuyện tưởng phức tạp, ba huynh đệ không ngờ chung ý nghĩ, thế là hội diện càng thêm vui vẻ.
Lưu Ngang tràn trề tự tin:" Huynh đệ chúng ta đã đồng lòng, vậy mai xuất phát luôn đi, không cần lo chuyện khác nữa ... Năm xưa ở Trường An, mấy người chúng ta suốt ngày lang thang khắp nơi, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày hợp lực xuất binh thế này. Chỉ tiếc An không ở đây, nếu không chúng ta đông đủ rồi."
"Sao ngươi lại quên mất Hiền?"
"Không phải quên, mà hắn hiện chỉ là thái tử, thấy chúng ta còn phải hành lễ, sao có thể đem ra so."
Lưu Tường lắc đầu:" Khổ cho hắn, không biết Yên vương học đâu ra, suốt ngày bắt hắn đi lao dịch, làm đường, xây đường, xây thành ... Hiền không chỉ một lần viết thư cho ta than vãn, nói hắn đâu phải là thái tử, mà là dân phu."
"Còn học đâu ra nữa, tất nhiên là từ trọng phụ của chúng ta chứ sao, quên rồi sao, năm xưa An cũng phải tới nông gia sống, sau đó là đám chúng ta ..."
Nhắc tới vị trọng phụ nào đó, cả đám vội vàng lảng sang đề tài khác, Lưu Trường trêu:" Ha ha ha, Khải, sao ngươi mới chỉ có hai nhi tử, để ta dâng thư triều đình kiếm cho ngươi mấy lương phối ... Ngươi có mấy phu nhân rồi ... Ba à? Ha ha ha, ta có chín rồi ..."
Ngày hôm sau ba vương liền lấy Sài Vũ làm tướng, Tây Đình xuất binh hai vạn, Hà Tây xuất binh một vạn, Bắc Đình xuất binh tám nghìn, tuyên bố là năm vạn đại quân, đánh về Thân Độc ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com