Lưu Trường ngồi ở thượng vị, mặt vênh váo đắc ý, trước kia rất lâu y đã nói phải nâng đỡ Kham Dư gia, không thể để học phái này diệt vong được, quần thần chẳng để tâm, giờ đã biết nguyên nhân chưa?
Đợi Loan Bố nói xong, Lưu Trường đủng đỉnh lên tiếng:" Loan công, trẫm nghe nói, Kham Dư gia chỉ là tiểu đạo thôi, đứng xa nhìn đất, trẻ con bốn năm tuổi cũng làm được. Xây dựng công trình thì Mặc gia càng sở trường hơn, không nên hao phí tinh lực vào học phái nhỏ như thế, nên chuyên tâm vào chính sự."
Loan Bố sửng sốt, phản bác:" Bệ hạ cớ gì nói lời ấy, năng lực của Kham Dư gia, ai ai cũng thấy."
Trong số các đại thân, Lục Giả cúi đầu, trông rất thiếu tự nhiên.
Lưu Trường chỉ thẳng tay vào Lục Giả, nói lớn:" Nhưng mà những lời này năm xưa Lục công nói với trẫm, trẫm nhớ rõ lắm."
Lục Giả vội vàng đứng lên, cúi người bái lạy Lưu Trường:" Thần có mắt mà không có tròng, xin bệ hạ trách phạt."
Loan Bố lắc đầu, giải vây cho Lục Giả:" Bệ hạ năm xưa chìm đắm trong thái học, suốt ngày nghiên cứu học phái, đại sự trong nước giao hết cho Bắc Bình hầu xử trí, Lục công nói thế là vì nhắc nhở bệ hạ, sao có thể nói là sai."
Lưu Trường khẽ hừ một tiếng:" Vậy để Lục Giả phụ trách việc này đi."
"Vâng ..." Lục Giả nhận lệnh:
Trương Bất Nghi lúc này đứng lên, thay thế Loan Bố tiếp tục đề tài này, cũng chính là kết quả xử trí với phương bắc:" Triệu quốc tướng Viên Áng xử sự không chu đáo, phạt bổng lộc, lệnh nước Triệu không được tiếp tục thi hành chính sách lôi kéo bách tính các nước nữa."
Thái phó không nhịn được hỏi:" Vì sao chỉ phạt một mình Viên Áng?"
Lư Tha Chi đáp:" Chỉ có nước Triệu được lợi, không phạt hắn thì phạt ai? Thời gian qua bọn họ cãi nhau tưng bừng, Yên vương mắng Viên Áng, Viên Áng mắng Trương Tương Như, Lưu Bất Hại mắng Trương Tương Như, Viên Áng mắng Lưu Bất Hại, Triệu vương mắng Loan tướng ..."
"Khoan, khoan ... Đường, Đại, Triệu, Yên mắng nhau thì có thể hiểu, vì sao Triệu vương lại đi mắng Loan tướng?"
"À, Triệu vương nghe nói Loan tướng muốn xử tử Giao Đông vương, làm Giao Đông vương bệnh nặng, nhất định muốn tới Trường An dạy Loan tướng một bài học, bệ hạ không cho, bảo Triệu vương viết thư mắng Loan tướng."
Thái phó lắc đầu liên hồi.
Trương Bất Nghi nhìn ông ta:" Thái phó thấy có gì không ổn sao?"
Thái phó vội đứng dậy:" Không phải là không ổn, chỉ thấy triều đình chưa trị gốc. Ta muốn tấu lên triều đình, hoàn thiện hộ tịch, nay hộ tịch đều học theo nước Tần, nhưng ở phương diện di dân, nước Tần không để lại hình mẫu nào.”
“Thế nên phải lập hệ thống hộ tịch hoàn chỉnh của Đại Hán, đối với bách tính kinh thương bên ngoài ở tạm thời, bách tính sống lâu dài ở ngoài, bách tính chuyển nhà định cư, phải làm giấy tờ khác nhau ... “
”Đồng thời tăng cường quản lý di cư, ta không nói là cấm, mà phải biết hướng đi của bách tính, không thể để xảy ra trường hợp bách tính đi đâu không rõ, là đi hẳn hay đi làm ăn? ... Khiến chế độ hộ tịch sụp đổ."
Trương Bất Nghi gật gù:" Ngài nói phải lắm."
Lưu Trường kinh ngạc, cười mắng thái phó:" Không ngờ học vấn của ngươi tiến bộ đấy, nuôi ngựa mà còn tăng trưởng học vấn à? Hay không phải ngươi nuôi ngựa, mà nuôi đại gia."
Hai người họ quan hệ thân cận, nói chuyện cũng tùy ý.
Tư Mã Hỉ dùng sức rất mạnh hắng giọng, âm thanh phát ra rất lớn.
Lưu Trương tức thì làm vẻ mặt nghiêm nghị:" Thái phó nói đúng lắm."
"Vân đề này không thể bỏ mặc, nếu không để ý, tương lai sẽ xuất hiện chuyện, người thì sống ở nước Triệu kiếm tiền, sau đó dẫn con về nước Yên tham gia khảo thí."
"Hả?" Quần thần không theo kịp lối tư duy của hoàng đế:
Lưu Trưởng tiếp tục nói:" Còn về phần thiết lập chế độ thế nào, mọi ngời nghĩ đi, trẫm về cũng sẽ suy nghĩ, để xem cách nào hay nhất."
Mọi người nhanh chóng tới đề tài tiếp theo.
Đại Hán ngày càng lớn, chuyện ngày càng nhiều, triều nghị ngày càng lâu, thậm chí tới mức phải dừng lại nghỉ giữa chừng để ăn uống, đôi khi cả ngày chưa xong ... Áp lực trên người Loan Bố cũng ngày một lớn, so với thời Tiêu Hà, nay chuyện Loan Bố phải xử trí, nhiều hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Loan tướng bị ép còng lưng.
Trong khi đó vị quốc tướng trước lúc này cực kỳ buồn chán ngồi ở cửa phủ nhìn ngang ngó dọc.
Cũng giống như Chu Xương trước kia, khi thực sự bỏ đi chức vụ, ở nhà an hưởng tuổi già, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh. Những chiếc xe ngựa đỗ trước cửa không còn, đường sá rộng rãi chẳng mấy ai qua lại, thi thoảng gió thổi qua mang tới ít lá rụng bay múa, làm bức tranh thêm thê thảm.
"Thực sự không tới à ... Sao lại không tới?"
Trương Thương trước kia rất mong đợi ngày nghỉ, lần nào cũng chân trọng kỳ nghỉ của mình, đến khi thực sự ở nhà nghỉ ngơi, lòng không cần nói vui cỡ nào, cố ý né tránh tất cả mọi người, thậm chí không cho Lưu Trường tới thăm ... Ở trong phủ sống cuộc đời không biết hổ thẹn.
Nửa năm sau, Trương Thương không chịu nổi nữa, không phải thân thể không chịu được, mà thấy khô khan vô vị.
Mỹ nhân tốt đấy, nhưng suốt ngày ở bên cũng dần chán. Ngủ từ sáng tới tối cũng hay đấy, nhưng nằm mãi chẳng được.
Ông già này quyết định bồi dưỡng sở thích, đầu tiên là luyện thư pháp, hơn nửa tháng thôi đã vượt qua bảy tám phần đại gia thư pháp Trường An, quá dễ dàng, ông bỏ. Ông quyết định đi nghe ca vũ, nhưng nghe người ta đàn phát hiện vô số lỗi sai, kiềm chế lắm mới không đi nhắc người ta, nghe chỉ thấy khó chịu. Ông học cờ, nhưng làm gì có đối thủ, ai mà đánh thẳng nổi ông ta.
Thế là Trương Thương nhờ ngày còn bận rộn.
Nhớ suốt ngày đấu tranh với thằng nhãi kia, giở mọi thủ đoạn trốn việc.
Nhớ tới những người bị mình đẩy việc cho, sau đó lén lút nghỉ ngơi.
Sao giờ quang minh chính đại hưởng thụ rồi, lại chẳng vui như trước kia lén lút trốn việc.
Thằng nhãi không tới nữa, cả đám Loan Bố cũng chưa từng tới tìm ông ta hỏi xử lý triều chính.
Thị thiếp sau lưng khuyên:" Quân hầu về thôi, không ai tới đâu."
Trương Thương mặt mày hoang mang:" Thế là sao? Thằng nhãi đó không tới thật à? Chẳng lẽ y không gặp phải phiền toái gì? Ta đi rồi mà triều đình yên bình thế sao?"
"Chẳng phải có cả đống chuyện rắc rối như thế, chẳng lẽ Loan Bố xuất sắc tới mức xử lý hết được tất cả."
Thị thiếp đành nói:" Quân hầu nếu nhớ bệ hạ thì tới hoàng cung bái kiến."
"Hừm, ta hiếm khi thanh nhàn, tìm thằng nhãi đó làm gì?"
"Vậy phải người tìm bệ hạ, để bệ hạ tới thăm quân hầu? Dù sao ngài cũng là lão sư ..."
Trương Thương đứng dậy đi vào nhà:" Y không tới, tâm tình ta càng tốt, không thèm."
Trương Thương về thư phòng, muốn hưởng thụ mỹ nhân ôn nhu, nhưng mau chóng mất hứng, ông ra sân, đột nhiên bảo nô phó:" Đi kiếm ít thịt trâu ... Rắc nhiều gia vị vào."
Khi Trương Thương ngồi bên cạnh chỗ hạ nhân nướng thịt trâu mắt lại cứ nhìn về phía cửa, chẳng hề muốn ăn.
Mấy thiếp thất đứng đằng xa lắc đầu, quân hầu nhà mình già tới lẩn thẩn rồi, nướng thịt trâu ở nhà, mùi vị còn bay được vào hoàng cung sao?
Uỳnh !
Cùng với tiếng cửa bị xô văng ra, chỉ thấy một cười cao lớn như ngọn núi đi vào:" Ha ha ha, lão sư, thịt thơm quá."
Mấy thị thiếp choáng váng, thế mà cũng được à? Bệ hạ ngài ở tận Hậu Đức Điện mà ngửi thấy mùi thịt ở đây sao?
Trương Thương làm vẻ mặt khó chịu:" Đã bảo bệ hạ đừng tới tìm thần mà."
"Trẫm đi ngang qua, chợt ngửi thấy mùi thịt nên vào ... Lão sư yên tâm, trẫm không bắt lão sư làm gì đâu."
Thế là chẳng bao lâu thịt chín, sau đó hai sư đồ tranh cướp thịt làm mấy thiếp thất lo lắng, quân hầu già rồi, còn ăn nhiều thịt trâu như thế.
Lưu Trường thỏa thuê xoa bụng, cảm khái nhân sinh chỉ tới thế này là cùng.
Trương Thương không nhịn được:" Triều đường không có chuyện gì à?"
"Không có, tốt lắm."
"Vậy địa Phương ..."
"Quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, phương bắc vài nơi động đất, nhưng Quý Bố đi chẩn tai rồi, lão sư đừng lo."
Trương Thương tức thì ngậm miệng, tinh thần xuống hẳn.
"Có điều, phương bắc lại có một chuyện, làm trẫm rất đau đầu ... Mà chuyện này quần thần không ai giải quyết được ..." Lưu Trường đem chuyện xung đột về di dân ở phương bắc nói ra:
"Lão sư nói xem phải làm sao bây giờ, trẫm muốn tìm người có năng lực giải quyết, nhưng bên cạnh toàn kẻ tầm thường như Lữ Lộc. Lão sư có năng lực, nhưng mà từ chức về nhà rồi, sao trẫm có thể để lão sư vất vả."
Trương Thương nheo mắt:" Ồ, bệ hạ muốn thần giúp sao .. Vậy cho thần nửa năm."
"Không được một tháng thôi."
"Ba tháng."
Trong phủ đầy mùi thịt nướng, sư đồ hai người rất vô lễ ngồi trên mặt đất, lớn tiếng tranh luận, phủ Bắc Bình hầu yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com