Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1095: Phải Thống Nhất Tư Tưởng.

Chương 1095: Phải thống nhất tư tưởng.

"Ài ..." Lưu Tứ cúi đầu thở dài:

"Đại vương vì sao lại thở dài?" Hạ Hầu Tứ hỏi:

Lưu Tứ bất lực nói:" Tam vương hội minh, Tây Đình vương bày mưu, Hà Tây vương hậu cần, Bắc Đình vương tiên phong, trong quân học, ai cũng khen không ngớt ... Chỉ hận nước Hạ ta kỵ binh trăm vạn mà phải trơ mắt nhìn tam vương lập công, lòng ta mang chí lớn, nhưng phải hạ mình trong quân học, chẳng thể làm gì.”

Hạ Hầu Tứ không nhịn được nói:" Đại vương cớ sao không hỏi quần hiền?"

Lưu Tứ nhìn trước mặt, trái Đổng Trọng Thư, phải Cống Đa La, so với quần hiền của a phụ mới kém cỏi làm sao.

"Trọng Thư, có cách nào để nước Hạ ta tham gia chuyện này không?"

Đổng Trọng Thư lắc đầu:" Đại vương, nước Hạ giờ chưa có thực lực viễn chinh, nước Hạ mới lập còn chưa hoàn toàn vỗ về được các bộ, mâu thuẫn giữa các bộ lạc với nhau trùng trùng, chưa chỉnh hợp được. Kỵ binh nước Hạ tuy nhiều, nhưng ngôn ngữ bất đồng, mâu thuẫn bất nhất, dù đại vương có tự mình xuất chinh, dẫn đội quân đó đi cũng không phải đối thủ của An Tức."

Lưu Tứ có chút tức giận:" Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ba nước giao chiến trong lãnh địa nước Hạ ta sao? Đây là sự sỉ nhục."

Hạ Hầu Tứ chắp tay:" Nếu đại vương nhất định muốn đánh thì thần có kế sách."

Lưu Tứ mừng rỡ:" Mau mau nói ra ..."

"Chúng ta kiếm một bộ lạc nhỏ, đặt tên An Tức, sau đó xuất binh ..."

Lưu Tứ lờ hắn đi, nhìn sang Cống Đa La.

Cống Đa La hơi do dự rồi nói:" Nước Hạ toàn quân là kỵ binh, tới lui tự do, nếu đại vương có thể tổ chức một đội kỵ binh ba bốn nghìn người, tới chiến trường làm viện quân. Như thế khiến người Thân Độc biết Đại Hán còn dư sức, có giúp ích lớn cho chiến sự, đại vương cũng được chia một phần công lao."

Đổng Trọng Thư lắc đầu:" Như thế ý tranh công quá rõ, e khiến mấy vị chư hầu vương bất mãn .."

Lưu Tứ không để ý cái đó:" Họ đều là huynh trưởng của ta, sao có thể trách tội ta? Với lại nếu chúng ta không lấy ra chút bản lĩnh, nước Hạ sao có thể được coi trọng?"

Nói làm là làm Lưu Tứ lập tức viết thư, sai người đưa về nước, trong thư toàn giọng khích bác, như thể nước Hạ không tham gia thì thành nước chư hầu hạng bét, quần thần kém cỏi, bị triều đường coi rẻ vậy.

Làm xong việc này Lưu Tứ thở phào thần sắc nhẹ nhõm hơn không ít.

"Trọng Thư, ta nghe nói ngươi ở thái học không tốt, thường bị người khác vây công, không bằng tới quân học."

Đổng Trọng Thư kinh ngạc:" Sao đại vương biết chuyện này?"

Lưu Tứ đắc ý:" Là quân vương, mắt phải nhìn sáu phương, tai phải nghe tám hướng, ở Trường An có chuyện gì qua mắt được ta? Nếu ta muốn, lời bàn luận buổi sáng ở Hậu Đức Điện, chiều đã tới chỗ ta ..."

Đổng Trọng Thư nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Tứ, Lưu Tứ bị nhìn tới rợn người:" Đại ca nói cho ta biết, đại ca nói ngươi gây hỗn loạn ở thái học, bảo ta khuyên ngươi kiềm chế bớt, đừng tưởng mình là thiên hạ vô địch."

"Nói đi, ngươi làm gì mà để kinh động tới cả đại ca?"

Đổng Trọng Thư khẽ lắc đầu, hời hợt nói:" Chẳng có chuyện gì lớn cùng bách gia tranh chấp ít chủ trương thôi, đại vương nghe cũng không hiểu đâu ..."

Sau đó đám Lưu Tứ quay về quân học, Đổng Trọng Thư cũng tới thái học, tiếp tục học nghiệp.

Khi Đổng Trọng Thư vừa tới cổng thánh học liền gặp bảy tám học tử vây hắn vào giữa.

Người đứng đầu sắc mặt rất khó coi.

"Ngươi chính là Đổng Trọng Thư phải không?"

"Nghe nói ngươi muốn phế trừ tất cả tạp học, để lại lục nghệ quân tử phải không?"

Đổng Trọng Thư thần sắc bình tĩnh:" Chính như thế."

Mấy học tử Hoàng Lão tức tới nghiến răng:" Hay cho tên tiện Nho, nếu không có Hoàng Lão ta, há có Đại Hán ngày nay? Ngươi coi bọn ta là tạp học, đầu độc bách tính, Nho gia ngươi là cái gì mà dám cuồng vọng."

"Nay thiên hạ đại nhất thống, nhưng quận quốc phân tranh, nguyên nhân vì sao? Vì tạp học bất đồng, chủ trương bất động, suy nghĩ bất đồng, dù mọi người đều muốn thấy thịnh thế, nhưng thịnh thế trong lòng bọn họ khác nhau."

"Lòng bất đồng sao có thể cùng xuất lực, bách tính càng không biết dùng đạo lý nào dạy con mình, chính sách triều đình vì chủ trương bất đồng mà sửa chữa."

"Lòng chưa đại nhất thống, Đại Hán sao có thể đại nhất thông?" Đổng Trọng Thư đường hoàng nói:" Không phải ta sỉ nhục chư vị, chỉ là Đại Hán nay cần một tư tưởng thống nhất, nếu không sớm muộn cũng chia rẽ, tái hiện loạn cục Xuân Thư."

"Mạnh miệng không biết thẹn, luận tới khai nguyên, phải nói tới Hoàng Lão ta, Hoàng Lão bao dung bách gia. Chỉ lục nghệ quân tử thôi à, nông cạn."

Hai bên gặp nhau, một lời không hợp là bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Với Đổng Trọng Thư mà nói đây không phải là lần đầu nữa, tuổi tác tăng lên, tư tưởng hắn ngày một thành thục, khi người khác nhìn thấy địa phương cường thịnh, Đại Hán bay cao thì hắn lại thấy ẩn họa trong đó ...

"Lại cãi nhau rồi à?"

Lưu Trường lật xem tấu sớ, liếc qua vài cái ném sang bên, mới đầu y rất hứng thú xem cãi nhau, nhưng mà đám người này không nói tiếng người, Phù Khâu Bá không ở bên cạnh, Lưu Trường lười xem.

"Lần này có đánh nhau không?"

Lưu Chương báo:" Không ạ, nhưng ảnh hưởng rất lớn, nhiều báo chí các phái đặc tả chuyện này, ngay cả nội bộ Nho gia cũng có ý kiến rất lớn với Đổng Trọng Thư."

Lưu Trường gãi cằm:" Tên này không nghĩ mà xem, sao trẫm có thể phế trừ bách gia chứ? Gì chưa nói, Kham Dư gia vừa lập đại công, chẳng lẽ Nho gia hắn thay được Kham Dư gia?"

Lưu Chương nói nhỏ:" Bệ hạ, Đổng Trọng Thư không phải là muốn phế trừ các học phái khác, chỉ muốn phế trừ tư tưởng chính trị của họ thôi. Dùng chủ trương Nho gia giá ngự học phái khác."

Lưu Trường bĩu môi:" Khác quái gì nhau, nếu không phải hắn ngu xuẩn thì là có ý đồ xấu, một khi tất cả thống nhất học tư tưởng Nho gia hắn ... Còn ai rảnh đi nghiên cứu tạp học khác ... hừ .."

"Được rồi, sau không bẩm báo chuyện này nữa, trừ khi nói xấu trẫm."

"Vâng." Lưu Chương lại báo việc khác:" Bệ hạ, Đại vương ở phía nam không tìm được đại hiền nào, đang cùng vài bằng hữu quen trên đường cầu học quay về Trường An."

"Ồ, nó sắp về rồi à? Nhanh thế?"

"Chủ yếu vì hiền tài thiên hạ đều tập trung ở phương bắc, hiền nhân có tiếng ở phương nam đều là quan viên, họ đang bận thủy lợi nên Đại vương không có thu hoạch gì."

Lưu Trường gật gù:" Đợi nó về nên để nó chính thức tới nước Đại làm vương rồi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment