Nhìn quan ải cao lớn đằng xa, Hàn An Quốc có chút hoảng loạn.
Loáng thoáng nhớ, trước kia mình lần tới đây bị một ông già nói cho á khẩu, bị đả kích toàn diện.
Lại lần nữa tới nơi anh tài thiên hạ tụ tập, Hàn An Quốc hít thật sâu, cổ vũ bản thân.
Lưu Bột nhận ra bằng hữu mới quen thần sắc bất an, cười nói:" Không cần như thế, ngươi luôn nói muốn cầu học, tới Trường An phải cao hứng chứ, nơi này hiền tài nhiều, ngươi có thể kiếm một hai đại gia ưu tú nhất theo họ học tập ... Thế chẳng phải còn hơn bái phỏng hiền tài khắp nơi à?"
Hàn An Quốc thiếu tự tin nghiêm trọng:" Chỉ e hiền tài ở Trường An không coi trọng ta."
Chu Mông hừ lạnh:" Ngươi sợ gì chứ, người Trường An cũng chỉ có tấm thân máu thịt thôi, cùng hai mắt một cái mồm sao phải sợ? Ta tuyệt đối không sợ, ta phải phân cao thấp với họ, kiếm pháp gia truyền của ta sẽ nổi danh Trường An."
Lưu Bột vội nhắc:" Ngươi muốn giao lưu kiếm thuật cũng được, nhưng đừng trêu vào người có tuổi, không biết bao nhiêu người là lão tướng từ chiến trường về, kiếm pháp của ngươi tuy tinh xảo, nhưng không phải đối thủ của họ đâu."
Quan ải hùng vĩ trước mắt chính là Vũ Quan, từ sau khi Trường An phá đi tường thành, dọc đường thiết lập rất nhiều quan ải, Vũ Quan chính là một trong số đó.
Từ xa xa có thể thấy nỏ xa cỡ lớn đặt trên tường thành, làm người ta không rét mà run.
Khi mấy người họ quan sát thì một đội kỵ binh rời quan ải tiến về phía họ, nhanh chóng bao vây. Đó là chuyện bình thường, nay người đi theo Lưu Bột đã hơn một trăm, đều là hào kiệt danh tiếng các nơi, bị hắn dùng đạo lý Nho gia thuyết phục, cam tâm tình nguyện đi theo làm môn khách.
Những người đó bộ dạng hung ác, đi tới đâu cũng bị kiểm tra, Lưu Bột chẳng bất ngờ.
Chỉ là kỵ sĩ đi đầu có vẻ khó gần, thái độ khinh khỉnh:" Đạo tặc ở đâu ra, dám xâm phạm Trường An?"
"Vị quân tử này, bọn ta không phải tặc khấu ... Đây là nghiệm truyền ..."
Lưu Bột còn chưa nói hết, người kia giơ nỏ lên:" Phái tên văn sĩ kia đưa nghiệm truyền tới đây, không được nhúc nhích, nếu không bắn chết."
Hàn An Quốc nhíu mày, vẫn nghe theo, đưa tới tay quan quân đó.
Người kia vừa xem một cái thì mặt biến sắc:" Ha ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm, thì ra là huynh đệ đồng tông ... Ta vừa ở Đan Phụ tới, cũng họ Lữ, không biết là đồng tông, đắc tội rồi."
Nghiệm truyền mà Lưu Bột dùng chỉ là con cháu Lữ gia bình thường, người kia tên Lữ Vị, cũng là con cháu Lữ gia, vừa tới Trường An không lâu, thái độ nhiệt tình, thậm chí còn muốn mời tiệc, Lưu Bột từ chối ý tốt của hắn, qua ải.
Hàn An Quốc không vui:" Tên này rõ ràng có ý giết người, nếu không phải ngươi lấy thân phận con cháu đại tộc ra, e là sẽ chặt đầu chúng ta vu là tặc khấu để lấy công.
Chu Môn sực tỉnh:" Bao sao hắn chĩa nỏ vào chúng ta, cánh cửa Trường An sao lại để loại người như thế trấn thủ?"
Lưu Bột cau mày:" Không sao, ta sẽ bẩm báo."
Đúng lúc này lại có kỵ binh tới, Chu Mông tức thì chuẩn bị đối địch, Lưu Bột không hề hoảng sợ, nhìn rõ người tới, cười nói:" Người lớn trong nhà, không sao."
Người tới là Lữ Sản, từ xa đã vẫy tay với Lưu Bột:" Ha ha ha, cái thằng nhãi này cũng biết về nhà rồi, người lớn trong nhà nhớ ngươi lắm."
Lưu Bột thi lễ:" Cữu phụ."
Lữ Sản vui vẻ vỗ ngực hắn, muốn vai hắn cơ mà không vỗ tới, trong số con cái của Lưu Trường thì Lưu Bột thân với Lữ gia nhất, trong mắt người Lữ gia, Lưu bột mới là thân thích chân chính, người khác tuy thân, nhưng không bằng.
Người khác nếu giả mạo người Lữ gia, Lữ gia sẽ bất mãn, Lưu Bột giả mạo thì không thành vấn đề, còn thấy thêm thân cận.
Lữ Sản quan tâm hỏi tình hình của Lưu Bột, biết hắn dọc đường kết giao hào kiệt, bái phỏng danh gia thì khen ngợi không thôi.
Trên đường Lưu Bột quay về Trường An, kể chuyện mình gặp phải ở Vũ Quan.
"Người đó thần sắc bất thường, hành động rất thuần thục, nói không chừng đã làm chuyện giết bách tính lấy quân công, nên tra xem."
Lữ Sản tức thì mặt mày lãnh khốc, ra lệnh tả hữu:" Đi bắt tên đó, kiểm tra Vũ Quan kỹ càng cho ta."
Lưu Bột vội nói:" Cữu phụ, chỉ là suy đoán của cháu, chưa có bằng chứng."
Lữ Sản phất tay:" Nếu bắt sai người thì mời ăn cơm, vỗ về là được, nếu có hành vi như vậy thật, há có thể dung thứ. Lữ gia ta con cháu như thế quá nhiều mới có tiếng ác ngày nay."
Lưu Bột không nói thêm nữa, Lữ Sản do dự hỏi:" Lần này về là chuẩn bị tới nước Đại hả?"
"Vâng, cháu ở nhà một thời gian rồi tới nước Đại, cữu phụ có chuyện gì cứ sai bảo."
"Không sao, cháu cứ về nhà trước, gặp phụ mẫu, sau đó nhớ tới phủ ta, ta có chuyện muốn nói với cháu."
"Vâng." Lưu Bột không hỏi nhiều:
Vào thành Trường An, những người đi theo đều bị sự phồn hoa ở đây làm hoa mắt, Lưu Bột bảo họ tới phủ của mình nghỉ ngơi, rồi vội vàng tới hoàng cung.
"Huynh trưởng!"
Còn chưa gặp được a phụ thì Lưu Linh đã chặn đường, vui sướng nhào tới, treo người trên cổ nhị ca:" Nhị ca, huynh về rồi, Tứ ca bắt nạt muội, cả a mẫu nữa."
Vừa gặp một cái Lưu Linh đã kể khổ, miêu tả đủ loại khổ nạn nó phải chịu. Lưu Bột cười ha hả vừa nghe vừa sải bước vào Hậu Đức Điện.
"A phụ." Lưu Bột hành lễ với Lưu Trường, lại quay sang Tào Xu:" A mẫu."
Lưu Trường hỏi:" Sao không tới chỗ đại mẫu ngươi trước?"
Lưu Bột gãi đầu:" Con đi liền nhiều ngày, có hơi mệt, sợ bộ dạng này làm đại mẫu lo, muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi bái phỏng."
Tào Xu gật gù:" Ra ngoài một chuyến không phí, tiến bộ rồi."
Lưu Trường hừ lạnh:" Tiến bộ cái gì, trở nên giả dối giống đám Nho gia rồi. Trước kia đã bảo nàng, nên đưa nó đi lao dịch chứ không phải du lịch."
Đang nói chuyện thì Phàn Khanh, Ung Nga cũng tới, Lưu Bột lại lần nữa thi lễ.
Mọi người vây quanh Lưu Bột hỏi chuyện trên đường, nghe nói hắn thuyết phục được rất nhiều tặc khấu để họ thay đổi, đi theo hầu hạ, ai nấy đều sợ hãi. Phàn khanh vỗ vỗ ngực nói:" Cũng may những người này không có ý mưu hại con, sao con có thể sơ ý thế? Nếu họ ngầm hại con thì sao?"
"A mẫu, con chân thành đối đãi với họ, họ ắt chân thành với con, đó là đạo lý thánh nhân."
Lưu Trường bĩu môi:" Không phải do thánh nhân, mà là do nắm đấm của ngươi to, nếu vóc dáng ngươi nhỏ một chút thì nước Đại đã phải chọn người kế thừa mới rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com