Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1097 - Chương 1097: Trường An Lắm Kẻ Vô Lễ.

Chương 1097: Trường An lắm kẻ vô lễ.

Khi Lưu Bột về tới phủ của mình thì các môn khách đều ra ngoài đi quanh rồi, chỉ có Hàn An Quốc, Chu Mông và số ít người đợi hắn về.

Nằm trong phủ tới tận tối mới dậy, chuẩn bị ăn gì đó.

Hắn vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy mấy người đứng ở cửa, nhìn một cái giật mình.

"Đại ca."

Người đứng ở cửa là Lưu An, Lưu Bột kinh ngạc nhìn huynh trưởng, Hàn An Quốc giải thích:" Đại vương, thái tử tới biết ngài nghỉ ngơi, nên không đánh thức."

Lưu Bột áy náy:" Đại ca, sao có thể để huynh đợi đệ ..."

"Ha ha ha, có gì đâu, khi đệ còn nhỏ, ta bế đệ ru ngủ nữa mà, mau mới ta vào."

Lưu an sai bảo, Lưu Bột vội nhường đường, Lưu An vào trong phòng, xoa xoa tay ngồi ở thượng vị, bảo mọi người ngồi bên cạnh.

Nhìn đứa đệ đệ cao hơn mình rất nhiều, Lưu An cảm khái.

"Lớn rồi, trước kia còn là tiểu tử ngốc, giờ đã cao thế này, hơn ta một cái đầu ... Muốn bế cũng không bế được nữa."

"Đại ca, đệ muốn tới bái phỏng huynh, nhưng đệ đi đường cả đêm ..."

"Ta biết, không cần giải thích, cả nhà đệ vui vẻ quây quần, người ngoài ta đây đành tới tối bái phong ..."

Hai huynh đệ trò chuyện thân thiết, những người khác quan sát nhau.

Hàn An Quốc nhìn vị văn sĩ trước mắt, hiền hòa gật đầu chào hỏi, người kia chỉ liếc một cái không đáp chỉ nhìn vào trong phòng. Chu Mông tức thì khó chịu.

"Tên người Trường An ngươi vô lễ thế?"

Lôi Bị nhìn kiếm ở bên hông hắn, lắc đầu:" Kiếm tốt đấy, đáng tiếc."

Chu Mông cười nhạt:" Rất muốn thử chiêu với ngươi."

Chưa đợi bọn họ làm gì thì Lưu Bột đã kéo tay Lưu An đi ra, Lưu An cười nói một lúc, đáp lễ mọi người rồi dẫn môn khách đi.

Lưu Bột thở dài:" Ta vốn phải đi bái phỏng đại ca, để đại ca tới thăm thế này, thật ngại quá."

Hàn An Quốc nghiêm túc nói:" Thái tử trọng tình, có hiền danh, nay xem ra đúng là thế. Chỉ là môn khách bên cạnh thái tử quá ngông cuồng, hoàn toàn không biết lễ là gì, đối với thái tử mà nói, chẳng phải chuyện gì tốt.

Chu Mông cũng gật đầu:" Đúng, vừa rồi có một tên trông như khỉ muốn động thủ với ta. Thái tử hiền minh như thế, sao lại có môn khác thô bỉ."

Lưu Bột ngớ người:" Như khỉ? Ồ, là Lôi công đấy, A Mông, người này là đệ nhất kiếm khách Trường An, không ai địch nổi, từng trong phủ thái tử, một đấu sáu mươi hảo thủ dùng kiếm không thua, rất đáng sợ ... May ngươi không đấu với ông ấy, nếu không e không qua nổi một chiêu."

Chu Mông tái mặt:" Một đấu với sáu mươi hảo thủ?"

Lưu Bột nói:" Tụ tập quanh đại ca ta đều mang tuyệt kỹ trên người, tính cách của họ đại khái là vì tài năng quá xuất chúng."

Hàn An Quốc hỏi:" Đại vương có hâm mộ không?

Lưu Bột nghe thế thì cười:" Đại ca tuy môn khách nhiều, nhưng ta không hâm mộ, người quanh ta đều là huynh đệ có thể phó thách tính mạng. Ta không có tài năng như đại ca, đợi chúng ta về nước, đồng tâm hợp lực, không sống uổng qua ngày là được.

Chu Mông không kìm được nói:" Chúng ta dù ngu độn đến mấy, kém người ta tới mấy, chỉ cần đồng tâm hiệp lực hơn ba nghìn hiền tài gì đó."

"Nói hay lắm."

Đột nhiên có tiếng phụ họa, mọi người giật mình quay đầu nhìn.

Chỉ thấy hai tiểu tử lỡ cỡ, bộ dạng tương tự nhau, phía sau còn có không ít người đều đang nhìn Lưu Bột.

Lưu Bột cười to:" Thiếu chút nữa quên còn có hai thằng nhãi ngươi."

"Lại đây."

Hai người vội đi tới, Lưu Bột mỗi tay ôm một người vào lòng, cười ha hả:" Đây là hai đứa đệ đệ không ra gì của ta, đứa đen hơn là Tứ, đứa trắng hơn là Lương."

Hai người xem như ngoan ngoãn, bái kiến môn khách của Lưu Bột.

Lưu Tứ nhìn Chu Mông, vui vẻ nói:" Vừa rồi ngươi nói hay lắm, cái gì mà ba nghìn môn khách, tương lai đợi bọn ta về nước, nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp, xem xem ai có tài hơn! Tây bắc tam vương hội minh, đợi chúng ta về nước cũng làm một cái tam vương hội minh, nhị ca hậu cần, ta dẫn trăm vạn đại quân, đạp nát vương thành An Tức?"

Lưu Lương vội hỏi:" Còn ta, ta làm gì?"

"Ngươi sai người đi theo bọn ta, ca hát làm thơ giải sầu là được."

"Ta tới tìm Bột! Bảo hắn ra đây bái kiến ta."

Ngày hôm đó có một ông già tới phủ Lưu Bột, ông ta dẫn theo một nữ oa, nghênh ngang tuyên bố.

Chu Mông đứng ở cửa có chút tức giận.

Trường An này sao lắm kẻ vô lễ thế?

Cho dù lòng rất khó chịu, hắn vẫn đáp:" Lão trượng, đại vương nhà ta không có nhà, hôm nay vào Trường Nhạc cung để ..."

"Được rồi!" Ông ta cắt lời:" Khi nào thì hắn về?"

"Ta không biết, lão trượng, đại vương không nói, có lẽ là còn phải đi bái kiến hiền thần trong triều ..."

Nghe vậy tiểu nữ oa không vui, tủi thân nhìn ông già:" Viên đại phụ, bảo huynh ấy về đi, lâu rồi huynh ấy chưa dẫn cháu đi chơi, cháu muốn huynh ấy dẫn cháu đi chơi."

Ông già gật đầu:" Biết rồi, biết rồi, vừa vặn ta có chút việc tìm hắn ... Vậy chúng ta ở đây đợi, sau đó phái người gọi hắn về."

Nói xong ông già dẫn nữ oa vào phủ, chẳng thèm để ý tới Chu Mông, Chu Mông tức trào máu, toàn thân ngứa ngáy.

Hai người này tới thản nhiên ngồi ở chính giữa phủ, rất vô lễ sai môn khách đồ ăn thức uống tới, lại sai Chu Mông đi tìm Lưu Bột."

"Lão trượng bảo ta đi đâu tìm?"

"Bảo ngươi tìm thì đi đi, trong nửa canh giờ phải bảo hắn về."

Chu Mông nhỏ giọng làu bầu vài câu, vẫn nén lửa giận trong lòng, dù sao mình không quen thuộc Trường An, ông già này có khi là trưởng bối của đại vương, mình không nên trêu chọc.

Sai bảo người đi tìm đại vương xong, Chu Mông bắt đầu luyện kiếm ở trong phủ. Kiếm pháp của hắn được truyền từ đại phụ hắn Chu Gia. Chu Gia năm xưa dựa vào bộ kiếm pháp này mà tung hoành hai nước Tề Sở.

Ông già đang trò chuyện với nữ oa thấy kiếm pháp của hắn, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó là cười khẩy.

Chu Mông mới đầu không để ý tới ông ta, nhưng sau mấy lần bị ông ta cười khẩy, rốt cuộc hắn tuổi trẻ khí thịnh không nhịn được:" Lão trượng, ta kính ông là người già, không dám vô lễ, sao ông dám sỉ nhục ta? Đây là kiếm pháp tổ truyền, há để người đời khinh thường."

Ông già lắc đầu:" Ta không khinh kiếm pháp tổ truyền của ngươi, ta khinh ngươi ... Đáng tiếc cho kiếm pháp tốt như thế rơi vào tay kẻ kém cỏi như ngươi."

Chu Mông đùng đùng nổi giận, xoay người bỏ đi.

Ông già thình lình xuất hiện trước mặt hắn:" Ta sỉ nhục ngươi như thế, sao ngươi không phản ứng."

"Tuy ta giận, nhưng đại vương đối xử với ta rất tốt, ta không thể gây rắc rối cho đại vương, xin lão trượng nhường đường!"

Ông già nghe vậy mừng lắm:" Được, kiếm pháp không ra sao nhưng con người khá lắm ... Nào, để ta chỉ ngươi vài chiêu."

Thấy ông già rút kiếm ra, Chu Mông phẫn uất cực điểm, bắt nạt người ta quá lắm.

Môn khách khác ở bên nói nhỏ:" Chớ quên lời đại vương căn dặn, gặp người già phải nhường ba phần. Ông già này răng sắp rụng hết rồi, người gầy khô như củi, e một kiếm của ngươi cũng làm ông ta bị thương."

Chu Mông nhìn sang ông già kêu:" Lão trượng, ta không động thủ với ông, tránh ông bị thương ...."

"Được ... Vậy đỡ của lão phu một kiếm ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment