Trong Trường Lạc cung, Lưu Bột cung kính ngồi trước mặt đại mẫu, kể những điều mình thấy trên đường đi.
Lưu Bột tính cách chững chạc, rất được người lớn trong nhà yêu quý. Còn Lữ hậu cũng thân thiết với đá đại tôn tử này, chủ yếu vì Lưu Bột và Lữ gia đúng là máu mủ, đại mẫu và ngoại đại mẫu của hắn đều họ Lữ, còn có ai thân hơn được.
"Chỉ là có một điểm cháu thấy không ổn lắm."
"Ồ là gì?"
"Khi cháu tới nước Tề bái kiến Nho miếu, ở đây gặp được Hàn An Quốc, biết hắn cũng đang đi khắp nơi tìm lão sư, cháu và hắn nói chuyện rất hợp, cùng nhau vào trong, không ngờ thấy Khổng Tử, Tuân Tử và a phụ."
"Hả?" Lữ hậu kinh hãi, bà lâu rồi chưa kinh ngạc như thế:" Ai?"
"A phụ cháu." Lưu Bột mặt đầy bất lực:" ... Lúc đó cháu vừa mới tới cửa thì bị người ta chỉ trỏ, cháu cứ nghĩ là do mình dẫn theo môn khách đều hung dữ cả nên không để ý. Vừa vào hành lễ thì môn khách Chu Mông nói ... Sao tranh của cháu lại ở đây? Lúc đó cháu còn chưa tiết lộ thân phận."
"Cháu ngẩng đầu lên nhìn thấy ba bức tranh là Khổng, Tuân và a phụ, lại còn viết đương kim Nho gia Lưu thánh ... Cháu hoảng lắm, vội đi tìm người phụ trách, người đó thấy cháu càng sợ, tưởng cháu là a phụ, dùng đại lễ quỳ bái, cháu đành nói ra thân phận."
"Người kia kể ... Năm xưa a phụ cháu tới Tề, biết trong Nho miếu chỉ thở Khổng Tử thì đùng đùng nổi giận, yêu cầu treo cả ảnh bản thân và Tuân Tử lên ..."
"Nếu Bắc Binh hầu mà biết, có khi đuổi a phụ cháu ra cửa."
Lữ hậu chỉ bất ngờ lúc đầu, khi biết là hành vi của Lưu Trường thì bình thản lại:" Bắc Bình hầu không bị a phụ cháu đuổi ra khỏi sư môn đã là may rồi. Có điều thằng nhãi này đúng là không phải người, dám thay Mạnh Tử bằng mình."
"Đại mẫu, chuyện này chẳng phải là không hợp với lễ pháp à?"
"Miếu Hắc Đế trong thiên hạ chính là lập nên khi đại phụ cháu còn sống đấy, a phụ cháu có tiền lệ làm theo, đều là thói xấu do đại phụ cháu để lại."
Lưu Bột chỉ biết lắc đầu, với Nho sinh như hắn mà nói, chuyện này tác động rất lớn, cứ đi vào Nho miếu là thấy a phụ, thực sự quá kinh khủng.
Lữ hậu lại hỏi:" Ta nghe nói, phía nước Tề không thích a phụ cháu, trong dân gian có lời bàn tán, phải không?"
"Bây giờ danh vọng của a phụ cháu rất lớn, dù nước Tề cũng không ai nói ra nói vào, nhưng vị quốc tướng Đổng Xích là người ... Người cứng rắn, ông ấy yêu cầu quan lại mua thư tịch của cha cháu, hết thảy nghi thức phải ca tụng a phụ cháu trước tiên, ai không phục đi đày tới ba nước tây bắc ... Người Tề có chút oán hận ..."
"Đổng Xích là tâm phúc của a phụ cháu, lão thần nhiều năm, thiên chiến lại giỏi chính vụ, sớm muộn cũng vào triều."
"Phải rồi, con ông ấy theo cháu đấy."
Lữ hậu nheo mắt, không hề bất ngờ, bà nghiêm túc nói:" Bột, cháu xuất thân hiển hách, lại chỉ đứng sau đại ca cháu, nên người muốn đi theo sẽ không ít. Nhưng cháu chớ vì thế mà đầu óc mê muội, phải biết nhìn người, chớ quên Triệu vương và Yên vưng trước kia, vì nghe thân tín xúi bẩy mà mất vương vị."
"Đừng chỉ biết tụ tập người tới bên cạnh, phải biết ai là người hữu dụng thực sự ... Đừng như a phụ cháu, ai cũng nhận."
Từ chỗ Lữ hậu ra, Lưu Bột đại khái đã hiểu vì sao Lữ Sản lại muốn gặp mặt mình.
Chắc là muốn gửi gắm tộc nhân?
Thời buổi này dù là người Lữ gia cũng sống không dễ dàng gì.
Người Lưu Bột cần bái phỏng còn rất nhiều, trong Trường An có nhiều trưởng bối.
Hắn đi suốt một ngày, bái phỏng các vị trưởng bối phụ tộc, mẫu tộc rồi cuối cùng mới tới phủ Lữ Sản.
Lữ Sản rất kích động, vội bày tiệc khoản đãi, Lưu Bột không dám từ chối. Khi hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Lữ Sản mới nói ra suy nghĩ của mình.
"Cháu tới nước Đại, bên cạnh không thể không có người dùng, môn khách tuy nhiều, nhưng không thể bày mưu tính kế, làm quan địa phương ... Cháu biết đấy, vài tộc nhân ở Trường An rất có tráng chí ..."
Quả nhiên giống Lưu Bột nghĩ, Lữ Sản cũng muốn hắn mang theo con cháu Lữ gia tới nước Đại.
Lưu Bột trầm tư rồi cười gật đầu, chấp nhận ý tốt của Lữ Sản, Lữ Sản càng vui, vung tay lên biểu thị sẽ có lượng lớn vật tư tới nước Đại, giúp hắn trị quốc. Lưu Bột không từ chối ....
Khi đang nói chuyện thì có môn khách mồ hôi mồ kê nhễ nhại tới tìm, thở hồng hộc nói:" Đại vương, rốt cuộc tìm được người rồi ... Có người đang đợi trong phủ, nói là trưởng bối của đại vương ... Bảo đại vương về mau."
Bầu trời Trường An thật là xanh.
Chu Mông nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt.
Vừa xong xảy ra chuyện gì thế nhỉ.
Đám tặc khấu ở đằng xa ... À không, đám môn khách ở đằng xa đưa mặt nhìn nhau, chuyện xảy ra quá nhanh, bọn họ không kịp nhìn, chớp mắt cái lão đại cũ của bọn họ đã bị đánh ngã.
Ông già cười múa bao kiếm trong tay:" Nào, nằm đừng đó."
Chu Mông cắn răng đứng dậy:" Lão già, vừa rồi chẳng qua là ta nể mặt ông nên không dùng hết sức thôi! Chớ ngông cuồng."
Nói rồi nhảy dựng lên chém tới, như muốn lấy đầu người ta.
Ai ngờ ông già đá một phát, Chu Mông lần nữa ngã vật ra.
"Ông không dùng kiếm, ăn gian."
"Ngu xuẩn, đứng lên cho ta."
Chu Mông cắn răng bò dậy:" Vừa rồi là trượt chân thôi."
Mồm thì nói cứng nhưng hắn không dám xông lên nữa, bày thế thủ, hung dữ nhìn ông già. Thoáng cái ông già hạ thấp người quét ngang kiếm, Chu Mông bị đánh vào chân không kịp đỡ liền khuỵu xuống, ông già đạp một phát ngã vật ra.
"Hay quá! Hay quá!" Tiểu công chúa la hét, mắt như có sao, điên cuồng vỗ tay:
Ông già hừ lạnh:" Có vậy mà không chịu nổi rồi à?"
Chu Mông lắc mạnh đầu, chỉ thấy váng vất, chống kiếm đứng lên.
"Kiếm pháp quan trọng nhất là bước chân, chú trọng tay chân cùng dùng, ngươi chỉ dùng kiếm mà không chân, bước chân lộn xộn. Mà chú ý bước chân lại quên kiếm, tay chân không thể dùng cùng nhau, kiếm pháp có tốt cũng phí. Đại phụ ngươi dạy ngươi thế à?"
Chu Mông cuồng nộ đứng dậy.
"Xuất kiếm xong thu lại phòng thủ, làm gì có phơi mặt cho người ta như thế."
Chu Mông lên.
"Thư thế không đúng."
Chu Mông nổi khùng truy đuổi.
"Phải giữ hoảng cách, đại phụ ngươi không dạy à?"
Trong phòng truyền ra tiếng ngã nặng nề ... khi Lưu Bội vội vàng đi vào phòng thấy một người mặt mày xưng vù, toàn thân không nhịn ra dạng người, thiếu chút nữa vung tay đấm.
Người kia hành lễ, giọng khó nghe:" Đại vương quý khách đợi đã lâu."
“Ngươi là ai?”
"Đại vương, thần là Chu Mông."
Hàn An Quốc nổi giận:" Ai dám đối xử với ngươi như thế? Không coi đại vương ra gì sao?"
Chu Mông vội lắc đầu:" Chớ trách tội ông già đó, bị một trận đòn này rất đáng. Đại vương đây là đầu tiên thần biết kiếm pháp tổ truyền phải dùng thế nào."
Lưu Bột quay đầu nhìn cả kinh thi lễ:" Bái kiến Nam Việt vương."
Lưu Linh hét to chạy tới nhảy lên người Lưu Bột, kể chuyện Triệu Đà đánh bại Chu Mông. Triều Đà vuốt râu cười khà khà:" Người này không tệ, có chút phong cách người thời Xuân Thu, đang quý là kiên trì cứng cỏi, học thêm chút đại nghĩa có thể làm cánh tay trái phải cho ngươi."
Chu Mông há hốc mồm:" Nam Việt vương, Triệu đại vương, bảo sao ... Thì ra là mãnh tướng, tại hạ thua không oan."
Hàn An Quốc cũng toát mồ hôi, hình như mấy ông già ở Trường An đặc biệt đáng sợ."
Triệu Đà lắc đầu:" Ngươi gặp người khác cũng thua thôi, công phu cơ bản của ngươi quá nát. Dưới trướng thái tử có một tên tiểu tử tên Kịch Mạnh, bị ta đánh một trận sau đó không dám xuất hiện nữa, ngươi còn kém cả hắn."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com