"Hủ nho to gan! Đã biết sai chưa?"
"Chưa biết!"
"Còn dám mạnh miệng à?"
Bốp!
"Giờ đã biết chưa?"
Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường cưỡi lên người một nho sinh, tóm lấy đầu hắn, đấm thẳng vào mặt, nho sinh đó rất thảm, nhưng không chịu nhận sai, cực kỳ cứng đầu.
Lữ Lộc ở ngoài nghe mà khiếp đảm, nhắc:" Bệ hạ, hay là bỏ đi, đánh thế này thì hắn chết mất."
Lưu Trường tóm đầu hắn, hỏi:" Đã biết sai chưa?"
"Thần không sai, là bệ hạ sai."
Tên nho sinh bị đè xuống lúc này cực kỳ mạnh miệng:" Kham Dư gia vốn là thứ tạp học, vô dụng với quốc gia, bệ hạ say mê mấy thư tiểu đạo, bỏ đi cái gốc, thượng phương mỗi năm hao phỉ của Đại Hán bao nhiêu tiền tài?"
"Bệ hạ nếu dùng số tiền đó vào thái học đã nuôi dạy ra bao nhiều hiền tài, nay triều đường hao phí tinh linh đi nâng đỡ một cái Kham Dư gia, cái học phái chỉ biết xem phong thủy, đó là bỏ gốc tìm ngọn, không phải việc làm của quân vương hiền minh."
Lưu Trường ấn đầu hắn xuống đất.
"Tên này dám xúi bẩy đồng môn phản đối chính lệnh triều đình, còn chửi mắng cả trẫm, nói trẫm ham chơi, không hiểu trị quốc. Muốn dẫn nho sinh diệt tạp học."
"Được, được lắm."
Lưu Trường buông hắn ra đứng dậy, Lữ Lộc vội khuyên:" Bệ hạ, chẳng qua là lời một tên hủ nho thôi."
"Nhưng đám hủ nhỏ này làm hỏng bao nhiêu chuyện của trẫm? Trẫm nể mặt sư tổ và sư phụ, không làm khó chúng. Vậy mà chúng ngày càng quá đáng, dám tụ tập đám đông phê phản triều đình, nói lăng nhăng trên báo chí, chửi mắng cả trẫm."
Triệu Oản thong thả đứng dậy:" Bệ hạ, tháp học không đáng nhắc tới, mong bệ hạ chớ ham vui, đừng để thứ đó làm mê hoặc, lấy thiên hạ làm trọng! Đó là lời phế phủ của thần."
Lưu Trường nhìn hắn, đột nhiên nhếch mép cười.
Cùng với sự phát triển của Nho gia, bọn họ ngày một khinh thường học phái nhỏ. Gần đây Đổng Trọng Thư khai chiến với bách gia, không ít người Nho gia đi theo, chủ trương còn cấp tiến hơn. Đổng Trọng Thư hào, Nho gia là đại thụ, bách gia là cành nhánh. Nhưng đám Triệu Oản muốn diệt trừ các phái khác.
Bọn chúng cho rằng, ngoại trừ đạo lý thánh nhân ra, tất cả là vứt đi, là thứ đầu độc quân vương, phải phản đối.
Bọn chúng chẳng cám thấy gì, nhưng Lưu Trường cực kỳ phẫn nộ.
Khi biết những kẻ này không chỉ nói linh tinh còn tụ tập người chống đối triều đình, muốn đuổi Mặc gia, Kham Dư gia khỏi thái học. Lưu Trường sai người bắt Triệu Oản vào hoàng cung đánh một trận.
Nhưng Triệu Oản mạnh miệng, không nhận sai còn chỉ trích ngược Lưu Trường.
Lữ Lộc đau đầu, hiện giờ thái học luận điệu gì mà không có, mấy lời quá đáng hơn hắn cũng nghe thấy rồi, coi như trò cười. Chẳng hiểu vì sao những lời này lại làm bệ hạ tức giận như thế?
Lưu Trường một tay xách hắn lên:" Bọn chúng kết xã ở đâu?"
"Ở Thành tây ạ"
"Được bây giờ tới đó."
Cứ thế Lưu Trường tóm cổ Triệu Oản rời Hậu Đức Điện.
Dù đắc tội với hoàng đế, Triệu Oản vẫn kiên định mình không sai, hắn bị Lưu Trường ném lên xe, xe chạy rất nhanh. Khi Triệu Oản bị xe xóc nảy làm choàng váng, Lưu Trường từ trong xe nhảy ra.
Triệu Oản nhìn xung quanh thấy mấy đồng song và người đi theo mình.
Nơi này là tòa phủ ở thành tây, bọn họ thường tụ tập thảo luận học vấn, hiện giờ người tham gia xã đoàn của họ đều bị giáp sĩ trông coi. Đằng xa có học tử các học phái khác kinh ngạc nhìn phía này, số lượng không ít, Triệu Oản lần nữa ngẩng đầu lên, mặt không có chút sợ hãi nào.
Lưu Trường cười lạnh nhìn đám người trước mắt:" Chính các ngươi tụ tập lại chửi mắng trẫm?"
"Không dám ạ, chỉ không muốn những thứ tạp học đầu độc quân vương." Triệu Oản lần nữa tiếp lời:
Một người từ trong đám học tử đi ra, người này là Thân Bồi, mặt ông ta khổ sở, dùng đại lễ với Lưu Trường:" Bệ hạ, thần quản giáo không nghiêm để đệ tử phạm lỗi lớn, xin bệ hạ niệm tình hắn còn nhỏ, tha mạng cho hắn, thần nguyện thay hắn nhận tội."
Lưu Trường cười nhạt:" Hiện không phải lúc chơi trò tình sư đồ đâu."
Lưu Trường không thèm để ý tới ông ta, tiếp tục chờ đợi, không biết là chờ đợi cái gì, rất lâu sau mới có một đoàn người đi tới. Lữ Lộc đi trên cùng, đám người đó là Trần Đào và Mặc gia.
Nhìn thấy những người này Triệu Oản muốn cười to.
Bệ hạ muốn mình biện luận với đám người này à? Đám tượng nhân thì hiểu gì về học vấn, chẳng qua là đám công tượng thi biết gì về học vấn? Chẳng qua là làm ra mấy trò bịp bợm thôi, hôm nay phải vả mặt đám gian tặc trước mặt mọi người.
Thần Bồi mặt đầy lo lắng:" Bệ hạ ..."
"Thân Bồi, ngươi hiện giờ còn có thể đứng đây nói chuyện là vì sư phụ ngươi, chớ nhiều lời, nếu không cẩn thận cái mạng của ngươi."
Lưu Trường buông lời đe dọa xong, nhìn xung quanh nói lớn:" Có một đám gian tặc, tụ tập với nhau, phản đối chính lệnh triều đình, công kích Mặc gia, Kham Dư gia, sỉ nhục trẫm! Tội cực ác. Nếu chúng nghĩ Kham Dư gia không có tác dụng gì, hôm nay so tài, xem ai lợi hại hơn."
Triệu Oản kiêu ngạo ngẩng đầu:" Bệ hạ, thần nguyện cùng người thượng phương biện luận."
Đám Trần Đào hoang mang, không biết bệ hạ gọi mình tới đây làm gì? Nghĩ tới thứ bệ hạ quẩn bị ông ta càng đau đầu.
Lưu Trường cười rất hiền hòa:" Được, đề mục là ... Hủy cái phủ này."
Triệu Oản ngớ ra:" Cái gì?"
"Ta ra đề là hủy cái phủ này, để nó không tồn tại nữa."
"Cả đám nho sinh đưa mặt nhìn nhau.
Lưu Trường nhìn Trần Đào, nhếch mép người:" Bọn chúng cho rằng thượng phương vô dụng, vậy Trần Đào, ngươi tới dạy chúng đi."
Trần Đào không nhiều lời, dẫn tượng nhân vào trong, đám nho sinh tuy bất ngờ nhưng cười khẩy, đợi đám này mang rìu mang búa ra đập phá, như thế danh tiếng họ sẽ càng cao.
Nhưng đám Trần Đào tìm tới vị trí quan trọng trong căn nhà, đặt cái gì đó, thiết lập dây dẫn.
"Tránh xa ra, xa vào!"
Giáp sĩ biết lợi hại, thô bạo đẩy đám đông ra, đám Triệu Oản la hét phản đối.
"Uỳnh !"
Cùng với một tiếng nổ như sấm rền vang lên, vách tường trong phủ sụp đổ, rồi tiếp theo mấy tiếng động rung chuyển trời đất, những cây cột tan nát, cả tòa phủ lớn bị nhấn chím trong khói bụi.
Đợi thêm một lúc, đám nho sinh há hốc nhìn bụi ta đi chỉ còn lại đống đổ nát, Triệu Oản càng thêm không phục:" Thế này tính gì ..."
"Đây là năng lực của thượng phương, sau này kẻ nào dám nghi ngờ kỹ thuật, dám chất vấn thượng phương, trẫm sẽ buộc thuốc nổ vào người chúng ... Không phải các ngươi coi thường thượng phương à, các ngươi tự cho mình là giỏi à? Các ngươi làm được cái rắm. Trên đời này thứ vô dụng nhất là đám người kiêu căng các ngươi, học vài đạo lý rắm chó, cho rằng thế là có thể chỉ tay múa chân sai phái người khác."
"Trần Đào, đi hỏi chúng, tên nào còn nghĩ thượng phương vô dụng thì buộc thuốc nổ vào người chúng, để chúng thử uy của thuốc nổ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com