Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1100 - Chương 1100: Tri Tâm.

Chương 1100: Tri tâm.

Trần Đào không phải người hẹp hòi so đo, dù là đối diện với những Nho sinh muốn phản đối thượng phương, ông ta cũng không muốn lấy mạng họ.

"Có bệ hạ nâng đỡ, ắt không ai dám khinh thường thượng phương, xin bệ hạ chớ giận."

Rồi ông ta nhìn sang mấy nho sinh:" Bọn họ còn trẻ, không biết thị phi, sau này sẽ vô cùng áy náy.”

Trần Đào cho thang để xuống nhưng Triệu Oản không tiếp nhận, ngông nghênh tuyên bố:" Đám công tượng chỉ làm lợi cho một vật, Kham Dư lợi cho một huyện, lời của thánh nhân mới là lợi cả thiên hạ."

Lúc ấy Lưu Trường chỉ bình tĩnh nhìn sang Triệu Oản, không hề nổi giận, nhưng Thân Bồi toàn thân run lên ông ta biết bệ hạ nổi ý muốn giết người.

Những năm qua, Nho gia quật khởi trở lại, cùng Hoàng Lão tranh đấu ngày một dữ dội, rồi lý luận của Đổng Trọng Thư xuất hiện, trong không khí tranh đấu đó sự thù địch của Nho gia với các học phái khác ngày một mạnh, bọn họ sinh ra cảm giác sứ mệnh chìm đắm trong đó.

Trong sứ mệnh bọn họ coi tất cả thứ không nằm trong Nho gia là thứ vô dụng.

Thân Bồi căm ghét Đổng Trọng Thư, ông cho rằng kẻ đó sẽ đem toàn bộ Nho gia xuống vực sâu.

Lưu Trường chỉ Triệu Oản, ra lệnh:" Lộc, nổ chết tên đó."

Lữ Lộc sững người, lập tức ra hiệu giáp sĩ đi lên, bắn lấy Triệu Oản, đưa vào đống đổ nát, tất cả choáng váng, không dám ngăn cản, Thần Bồi muốn nói, nhưng lời nói của ông ta làm gì có trọng lượng.

Cái làn sóng cực đoan này của Nho gia, Lưu Trường không tha thứ, khởi nguồn là đám người này, về sau nó lẽ ngày một mạnh, đến khi toàn bộ khoa học kỹ thuật bị đám người này đóng cho con dấu thứ mua vui làm người ta đánh mất chí hướng, khiến tất cả dần bị phong tỏa.

Hiện làn sóng này chưa được số đông hưởng ứng, nhưng tương lai nêu có kẻ ngu xuẩn nào đó thúc đẩy, dùng bóp chết kho học kỹ thuật thì sao?

Thứ Lưu Trường không chấp nhận được nhất là loại ung nhọt tư tưởng này, tuy Triệu Oản không phải kẻ ác, chỉ là Nho sinh ngu xuẩn.

Nhưng kẻ ác chỉ có thể làm ác một thời, kẻ ngu xuẩn ác liệt lại hại nghìn năm.

Lưu Trường thà mang tiếng bạo ngược chứ không để tư tưởng này hại đời sau.

Khi mọi người kinh khủng nhắm mắt lại, đợi Triệu Oản bị nổ tan xác thì hai người trẻ tuổi dìu một ông già đi lên trên cùng.

"Bệ hạ!"

Khuôn mặt lạnh lùng của Lưu Trường hơi giãn ra:" Phù Khâu công, khanh cần gì tới đây."

Triệu Oản vốn khiếp đảm vô cùng, mặt không còn sắc máu, vừa thấy Phù Khâu Bá nước mắt trào ra:" Sư tổ."

Phù Khâu Bá không nhìn hắn, chỉ nói với Lưu Trường:" Bệ hạ, xin đừng giết kẻ này."

"Trẫm cứ giết thì sao?"

"Bệ hạ, thần hiểu ý bệ hạ, loại tư tưởng này rất hoang đường, nhưng giết hắn, chưa chắc đã chấm dứt được, có lẽ khiến nó càng mạnh hơn. Không bằng đưa hắn cho lão thần, lão thần sẽ dập tắt từ đầu nguồn, không cho xuất hiện nữa."

Lưu Trường cười nhạt:" Phù Khâu công, thường ngày trẫm kính trọng khanh, nhưng trẫm muốn giết người, khanh không ngăn nổi đâu."

"Bệ hạ, thần không cản bệ hạ giết người, mà là không cần, có lão thần ở đây, xin cho lão thần ba ngày, nếu không thể hoàn thành chuyện này, thần nguyện chết cùng."

Hai người trẻ tuổi dìu Phù Khâu Bá là Lưu Bột và Hàn An Quốc, Lưu Bột nhìn lão sư như vậy thì không đành lòng, gọi:" A phụ."

Lưu Trường không nói gì thêm, phất tay dẫn người đi.

Phù Khâu Bá nhìn theo bóng lưng Lưu Trường đi xa mà thở dài, đưa tay lau nước mắt.

Triệu Oản được thả ra, khóc quỳ trước mặt Phù Khâu Bá:" Tổ sư! Đồ tôn không đáng để người cứu, đồ tôn tội đáng muôn chết."

Phù Khâu Bá nghe thế thì cơn giận bốc lên:" Cứu ngươi à? Ta cứu thứ tai họa ngươi làm gì? Ta hận ngươi không chết ngay lập tức."

"Hôm nay ta tới đây là vì không muốn bệ hạ mang tiếng ác, bình thường ta dạy các ngươi ra sao?"

Phù Khâu Bá chống quải trượng rầm rầm xuống đất, mọi người kinh hoàng quỳ xuống.

"Bệ hạ phải chịu biết bao khổ cực mới có ngày hôm nay ... Vậy mà vì mấy kẻ vô dụng các ngươi mà suýt làm hỏng hiền danh của bệ hạ. Nếu nổ chết đám họa hại các ngươi mà làm tổn thương danh dự bệ hạ, ta thà giết các ngươi trước."

Hàn An Quốc nghe những lời này mà chấn động.

Đúng là đại nho.

Hắn chưa bao giờ gặp một người như vậy.

Mọi người không nói ra lời, Phù Khâu Bá đi tới đống đổ nát, bảo Lưu Bột dìu mình ngồi xuống, nhìn Thân Bồi:" Ngươi đi gọi hết sư huynh đệ tới đây, nói ta muốn truyền thụ học vấn."

"Lão sư, sao không tới thái học, hà tất ..."

"Đi mau."

Thần Bồi không dám nhiều lời, vội phái đệ tử của mình đi khắp nơi. Tuổi Phù Khâu Bá cao lắm rồi, không khỏe như Trương Thương, một phen đi gấp tới đây làm ông thở không ra nữa. Lưu Bột hết sức đau lòng, vội vàng trải chỗ ngồi cho ông.

"Bột, từ xưa tới nay bệ hạ không bao giờ vì người khác vô lễ với mình mà giết, chưa bao giờ vì ân oán cá nhân mà giết ... Mỗi lần giết người đều là vì xã tắc, thà mang tiếng ác cũng phải trừ hại cho dân. Quân vương nhân từ như thế, lão phu hận không sinh sớm năm mươi năm để phò tá cả đời."

Lưu Bột lẩm bẩm trong lòng, các thiên hạ chắc có ngài nghĩ a phụ ta nhân từ thiện lương, ông ấy vừa muốn cho nổ chết một nho sinh đấy."

Phù Khâu Bá như biết hắn nghĩ gì:" Ngươi không hiểu, các ngươi đều không hiểu .... Bao gồm cả tên Trương Bất Nghi kia đều không biết các ngươi gặp được quân vương hiền minh thế nào. Bột, nhưng ngươi phải học a phụ ngươi, tương lai khi ngươi phải chọn giữa danh dự cá nhân, ta mong ngươi học a phụ ngươi, vì thiên hạ mà làm việc."

Lưu Bột gật đầu song chẳng hiểu.

Hàn An Quốc thì cảm xúc vô cùng, sùng bái nhìn ông già.

"Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc ..." Phù Khâu Bá nhìn quanh thở dài:

Chẳng ai biết ông tiếc cái gì.

Rất lâu sau đám đệ tử lớn nhỏ của Phù Khâu Bá đều tới đủ, mọi người nhìn đống đổ nát mà hoang mang. Phù Khâu Bá bảo họ ngồi xuống, đệ tử của ông không nhiều, nhưng đều ưu tú, tài năng.

Còn đám nho sinh kết xã đoàn gây chuyện kia đều cúi đầu.

"Trước kia rất lâu bệ hạ từng nói với ta, Nho gia sau này lấy hiếu làm cớ, lấy lễ làm gông cùm, cầm tù thiên hạ ... Ta không tán đồng, thậm chí tức giận, thấy bệ hạ coi thường Nho gia, xúc phạm Nho gia .... Cho tới khi xuất hiện tranh chấp Lễ phái."

"Bệ hạ từng nói, Nho gia sẽ phản đối học vấn Bách Gia, sẽ hủy diệt các phái, ta càng nghĩ hoang đường, Nho gia ta chủ trương nhân nghĩa sao có chuyện đó, ta nghĩ bệ hạ không thích Nho gia nên không nghĩ nhiều .... Cho tới khi xuất hiện đám người các ngươi."

"Bệ hạ còn nói với ta, Nho gia lấy lý ăn thịt người, lấy Nho để lại dân ... Ta đều không tán đồng, nhưng lời bệ hạ đều ứng nghiệm, nên giờ ta sợ rồi."

Phù Khâu Bá nhìn Triệu Oản:" Ta không phải đối chủ trương đại thống nhất, nhưng đạo lý thánh nhân là để lợi cho thiên hạ, ngươi ngay cả một vật đều không mang tới được lợi ích, nói gì tới lợi thiên hạ."

"Đại Hán ta từ Tiêu tướng tới Tào tướng, Trần tướng, Chu tướng tuy không phải người Nho gia, nhưng có ai không lấy đạo thánh nhân trị thiên hạ? Chẳng lẽ các ngươi thấy mình làm tốt hơn? Xưa kia thánh nhân chưa xuất hiện, Nghiêu Thuấn lấy gì trị thiên hạ vẫn được ca ngợi đời đời."

"Ngươi không hiểu trị quốc, ngươi không hiểu nông tang, không biết đánh trận, thậm chí chẳng thể so bì với một tiều phu, ngươi bằng vào cái gì khinh thường bách gia?"

"Không có nông, ngươi ăn no mà sủa bậy được không? Không có Mặc, trang phục trên người ngươi từ đâu mà ra? Không có Binh ngươi có yên ổn mà bàn học vấn được không? Không có Y ngươi sống được tới giờ không?"

"Chẳng làm được việc gì, chẳng có tài năng gì, suốt ngày chỉ la hét đạo lý thành nhân, ta hỏi ngươi? Đạo lý thánh nhân là gì? Thánh nhân nào bảo ngươi khinh thường Bách gia? Dù thánh nhân cũng coi tiên hiền Bách Gia là lão sư của mình, hết mực cung kính theo họ học tập .... Ngươi tự xưng là môn đồ thánh nhân sao?"

Triệu Oản đối diện với hoàng đế cũng dám mắng, nhưng đối diện với Phù Khâu Bá, mồm mép là thứ sở trường nhất của hắn không phát huy được, ngậm miệng, nhắm mắt.

Bình Luận (0)
Comment