"Từ khi thiết lập thượng phương tự tới nay, đã mang tới cho Đại Hán bao nhiêu lợi ích? Nuôi dưỡng bao nhiều bách tính, đệ ra bao nhiêu y phục? Lão sư của ta từng nói với ta, ai cũng có thể thành thánh nhân, dù có là người bình thường nhất, nhờ cống hiến với xung quanh mà thành thánh nhân ... Nếu lão sư ta thấy cảnh ngày nay, ông sẽ nắm tay Mặc gia, gọi là thánh nhân."
Đám đông xôn xao, nhưng không dám phản bác.
Vì Tuân Tử dúng là nói như thế, luận điểm của ông là ai ai cũng có thể thành thánh, phủ định hết thảy kỳ thị nghề nghiệp, huyết thống. Cho rằng chỉ cần chịu học tập, chịu ra sức, giữ vững bản tâm, giữ đúng chức phận là có thể thành thánh nhân.
Phù Khâu Bá nhìn bộ dạng không phục lại không dám phản bác của Triệu Oản, lần nữa nói:" Đổng Trọng Thư muốn lấy chủ trương Nho gia để khống chế học vấn bách gia, không phải đả kích bách gia mà là cải tiến Nho gia, để Nho gia có thể nắm giữ các loại học vấn. Có người muốn đánh xe tiến lên, thừng không buộc tới ngựa, chỉ nghe nói người ta thay dây thừng, chưa từng nghe ai nói đi thay xe ngựa."
"Đúng là hoang đường."
"Các ngươi nếu theo Đổng Trọng Thư, theo hắn cải tiến Nho gia, ta không nói gì cả. Nhưng các ngươi chỉ học bề ngoài đem đi khoe khoang, cho rằng có thể làm ra chuyện lớn, không biết hành vi của mình hại cả thiên hạ."
Triệu Oản đứng bật dậy, rút kiếm muốn tự sát.
Mọi người cả kinh muốn ngăn cản, Phù Khâu Bá mắng:" Tự sát à? Ngươi là kẻ hèn nhát, gây chuyện nhưng không đi bù đắp, muốn chết cho xong để sư phụ ngươi và bọn ta phải gánh hậu quả sao? Thân Bồi sao tuyển thứ đệ tử như ngươi?"
Triệu Oán nghe thế mắt đầy tuyệt vọng:" Ta phải làm sao ... Phải làm sao ..."
Phù Khâu Bá không để ý tới hắn, trước mặt hắn giảng giải học vấn của mình, lần này ông giảng luận thuyết ai cũng có thể thành thánh nhân.
Phù Khâu Bá đã lâu lắm rồi không giảng học, lần này ông giảng gia trọn vẹn nhất, kết hợp quá khứ, phân tích tương lai, nói quy luật biến hóa của thiên hạ, với quy luật vận hành.
"Không có cái gì được sắp đặt trước, cái gọi là trời cao an bài chẳng qua là quy luật của sự phát triển mà thành, có điều là các ngươi không nhìn thấy cái quy luật đó mà thôi."
Đám đệ tử của ông ta nghe mà chấn kinh vô cùng, nhất thời quên cả ghi chép.
Chấn động nhất là Hàn An Quốc.
Thời khắc này toàn thân hắn bất an như bị kim châm vậy, mỗi câu nói của Phù Khâu Bá như kim châm vào chỗ mẫn cảm, khiến hắn kích động vô cùng.
Quả nhiên tới Trường An không sai, nơi này nhiều hiền nhân lợi hại vô cùng.
Phù Khâu Bá nói xong, đám đệ tử chưa hoàn hồn.
Lưu Bột hít sâu một hơi, hành lễ với ông:" Tài năng của sư phụ hơn tất cả đại gia mà đệ tử biết."
"Đó đâu phải học vấn của ta, mà là học vấn của sư phụ ngươi." Phù Khâu Bá thấy Lưu Bột không tin thì nước mắt rơi như mưa:
Lưu Bột cả kinh, vội hỏi:" Sư phụ, sao lại thế?"
Phù Khâu Bá bi thương nói:" Ta đã già lắm rồi, nếu ta qua đời, bệ hạ phải làm sao?"
……………
"Bệ hạ, cứ thế mà bỏ qua tên gian tặc kia sao?"
Lữ Lộc đánh xe, xe chậm rãi đi về phía hoàng cung, thấy hoàng đế hồi lâu không nói, Lữ Lộc hỏi:
Lưu Trường liếc hắn:" Sao, không làm nổ tung hắn thì ngươi không thấy đã à?"
Lữ Lộc nói nhỏ:" Nếu bệ hạ ngại Phù Khâu Bá mà không ra tay, vậy chuyện này cứ để thần làm thần sẽ xử lý hắn, không để ai xúc phạm bệ hạ."
Lưu Trường không vui mắng:" Trẫm nói cho ngươi biết, nếu Phù Khâu Bá không quản được đám đồ tôn, không dập tắt được làn sóng này, trẫm trị cả ông ta."
"Vâng, thần sẽ phái người theo dõi chuyện này."
Khi hai người về hoàng cung, một đám đại thần bất an tụ tập, đang lớn tiếng nói gì đó. Thấy xe ngựa tới, quân thần vội dừng trò chuyện, hành lễ nghênh tiếp.
Không đợi Lưu Trường xuống xe, Loan Bố vội chạy tới nói:" Bệ hạ."
Thấy hắn cấp bách như vậy, Lưu Trường nghiêm mặt:" Loan tướng, trẫm không nổ chết tên nho sinh đó, khỏi lo."
Không ngờ lời này vừa nói ra, Loan Bố vốn khẩn trương lại càng thêm bất an:" Nho sinh gì ạ? Bệ hạ muốn nổ chết ai?"
Lưu Trường ngớ người, các ngươi không phải vì chuyện đám Nho sinh mà khuyên gián ta à?
"Không có gì, sao các ngươi tụ tập ở đây?"
Loan Bố tức thì đau đầu, có điều không kịp truy hỏi chuyện nho sinh:" Bệ hạ, Quý Bố dâng thư, nói lương thực chẩn tai Bắc Địa, bì người ta trộn lẫn tạp vật, số lượng không khớp. Quý Bố phát lương thực, ăn cùng ở cùng bách tính, phát hiện ra lương thực có vấn đề, đều lấy đồ cũ hỏng thay thế, liền nghiêm tra số lượng rồi báo lên triều đình."
Lưu Trường nhảy dựng lên:" Cái gì, lương thực chẩn tai mà cũng có kẻ dám tham ô a?"
"Bệ hạ, chuyện này thần đã lệnh cho Hình bộ khanh, hẳn trong vài ngày sẽ tra ra chân tướng, xin bệ hạ chớ giận ... Thần đích thân xử trí."
Loan Bố tức giận không kém Lưu Trường, có kẻ không sợ chết dám làm thế, đúng là không để triều đình vào mắt.
Đáng sợ nhất là, nếu Quý Bố không ăn ở cùng với bách tính thì không phát hiện ra, từ số lượng tới chất lượng đều đã qua tra xét.
Lưu Trường sát khí đằng đằng đi về Hậu Đức Điện, Loan Bố theo bên cạnh, giảng giải chi tiết.
"Quan viên phụ trách vận chuyển lương thực là Lý Thái, tộc đệ của Lý Quảng, vì có võ lực được ngự sử đại phu tán thưởng, thăng tiến trong thời gian ngắn."
"Quý Bố bắt hắn tra hỏi, hắn nói khả năng là hao tổn trên đường."
"Quý Bố đâu dễ qua mặt như vậy, tính ra dù hao tổn trên đường cũng không mất nhiều như thế, huống hồ còn trộn lẫn tạp vật thay thế, nhất định có kẻ cố ý, hiện còn đang thẩm vấn."
"Mà người tổng phụ trách lại là Trương Bất Nghi ..."
Lưu Trường nói dứt khoát:" Trương Bất Nghi không làm việc này."
Loan Bố gật đầu:" Thần cũng tin tưởng Trương tướng không làm ra chuyện ấy, Trương tướng sau khi biết chuyện cũng hết sức phẩn nộ, lập tức bắt giữ quan lại phụ trách bàn giao lương thực dưới trướng. Kẻ này tên Đỗ Chu, cũng là viên quan có tài, giỏi luận pháp, có nhiều công tích ở địa phương."
Lưu Trường hùng hổ về Hậu Đức Điện, ngồi ở thượng vị nhìn xuống mấy vị đại thần.
"Chuyện này phải nghiêm tra, tất cả kẻ liên quan, không cần biết thân phận, đều không tha thứ."
"Vâng!"
Mấy vị đại thần nối nhau dâng tấu, nói ra suy nghĩ của mình, chỉ ra vài quan viên hoặc đại thần liên quan, Lưu Trường càng nghe càng khó chịu, phất tay bảo họ đi thẩm tra.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com