Khi mọi người đều đi rồi, Lưu Trường mới căm hận nói:" Năm xưa a phụ trẫm còn, thiên hạ có rất ít hành vi tham ô, nay thiên hạ thịnh trị, quan viên tới ngay cả lương thực chẩn tai cũng tham ô ... Không để trẫm vào mắt rồi."
"Một ngày liên tiếp gặp hai chuyện không vui, hôm nay sao tệ thế?"
Lữ Lộc vội nói:" Bệ hạ đứng nói thế, bệ hạ sửa lại tư tưởng sai lầm của Nho gia, để họ không hại được thiên hạ, lại tra ra một đám tham quan, để chúng không hại được bách tính ... Đây đều là chuyện tốt mà, nếu đám người này tiếp tục che giấu, không biết gây ra nguy hại cỡ nào ... Hôm nay bắt được hết bọn chúng là điều tốt."
Lưu Trường dù rất tức giận, nhưng không còn kích động như vừa rồi nữa, bình tĩnh lại nói:" Gọi Lưu Chương tới đây."
Đại lao hình bộ.
Trương Bất Nghi mặt mày hung tợn, tay cầm roi nhìn viên quan bị trói.
"Đỗ Chu ... Ta thấy ngươi là người có tài nên mới đề bạt ngươi lên vị trí hôm nay, coi ngươi là tâm phúc, để ngươi thao tác chuyện này, ngươi báo đáp ta thế à?"
"Ngươi bảo ta đối diện với bệ hạ ra sao?"
"Nói, còn bao nhiêu người câu kết với ngươi nữa?"
Đỗ Chu là viên quan còn rất trẻ, lúc này đã bị đánh cho thoi thóp, nhưng hắn không thấy mình sai:" Trương tướng, thầm chỉ làm theo quy củ có tội gì đâu?"
"Bất kể là quan coi kho, quan bàn giao, kiểm tra, vận chuyển đều sẽ lấy một ít coi như phần thưởng của mình. Quan ải dọc đường cũng lấy một ít coi như phí, quan phát lương lấy một ít coi như công sức ... Đây là thông lệ từ thời Cao hoàng đế, người ta làm không sao, còn thần làm thì không cho à?"
Trương Bất Nghi sững sờ:" Ngươi nói gì?"
"Ngài vốn là xá nhân của bệ hạ, thân ở vị trí cao không biết tình hình bên dưới, đó là thông lệ, không chỉ thần, viên quan nào cũng làm thế. Chỉ có Quý Bố không biết quy củ cứ muốn tra rõ, chứ làm gì có ai sai đâu."
Trương Bất Nghi tức tới bật cười:" Nói vậy mọi sai lầm là do Quý Bố, nói vậy trên đời này không tra thì sẽ không tham quan rồi."
"Quý công là quân tử có tiếng, thần không dám trách ông ấy, nhưng quy củ làm việc dù địa phương hay triều đường là vậy. Trương tướng quân tin cứ thử vận chuyển một đợt lương thực xuống địa phương xem còn bao phần ... Đây không phải tham ô, mà là thông lệ."
"Ta mù mắt rồi, cứ nghĩ ngươi có tài tam công mới nâng đỡ, hôm nay mới nhìn ra con người thật của ngươi."
Đỗ Chu không phục:" Trương tướng, ngài mà định tội thì phải bắt cả thiên hạ, sao chỉ làm khó mình thần?"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ bắt toàn bộ các ngươi, không tha kẻ nào hết."
Khi đi ra ngoài, Trương Bất Nghi đã có kết quả điều tra việc này.
Tuy chứng cứ còn chưa đầy đủ, nhưng làm người ta chấn kinh.
Đây là đại án, không phải kiệt tác của mình ai, mà là cả tập thể, thực ra đơn thuần là hành vi nhổ lông cừu thôi, nhưng người nhổ nhiều quá, con cừu sạch lông rồi mới bị phát hiện.
Lúc này Lữ Sản đang ở nhà, mấy đứa con lớn của hắn đã làm quan ở địa phương, mấy đứa nhỏ thì còn ở trong phủ, Lữ Sản tay cầm kiếm gỗ, vui vẻ cùng đám con đấu kiếm.
Khi Lữ Sản bị đàn con vây công, truy đuổi khắp nơi thì bên ngoài có tiếng ồn áo lớn.
Lữ Sản cau mày, lòng rất không vui, bảo mấy đứa con về hậu viện trước, bản thân đi ra cửa.
"Trướng tướng, sao ngài tới đây?" Lữ Sản lòng đầy hồ nghi, hắn đâu có giao tình với Trương Bất Nghi:
Trương Bất Nghi đẩy đám phó nhân cản đường, đi tới trước mặt Lữ Sản, lạnh lùng nói: "Ta có chuyện muốn hỏi ngài."
Lữ Sản không nhiều lời mời Trương Bất Nghi vào thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau.
"Lữ quân, triều đường phái Quý công đi chẩn tai, phát hiện con số không khớp ..."
Lữ Sản chăm chú lắng nghe rồi gật đầu:" Đúng là có chuyện quan lại trấn thủ quan ải đều ăn bớt một phần lương thực ..."
Nói tới đó thấy Trương Bất Nghi nhìn mình chằm chằm, hắn nổi giận: "Ngài có ý gì, nghĩ ta tham ô lương thực à?"
"Ta không nói ngài, nhưng quan ải dưới sự chỉ huy của ngài đều thế à?"
Lữ Sản kích động nói:" Bệ hạ để ta trấn thủ xung quanh Trường An, ta sao có thể để người dưới làm thế? Chuyện này trước kia có, nhưng sau khi ta nắm quyền, phàm phát hiện ra đều không tha thứ. Ta thường triệu tập quan trong coi, cấm họ cướp của thương cổ qua lại, bớt xén lương thực triều đường ... Nếu ngài không tin cứ đi bắt bừa một tên sĩ tốt hỏi xem, ta mà cho phép loại chuyện này, ta sẵn sàng chịu tội."
Ánh mắt Trương Bất Nghi dịu đi:" Ngài đừng kích động, ta tới đây không phải hoài nghi ngài mà cần ngài điều tra giúp ... Lữ quân, chuyện này liên quan trọng đại ..."
Cùng lúc ấy, đại thần khắp Trường An vì chuyện này mà bôn ba, chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, người liên lụy quá nhiều, nếu nói nghiêm khắc hơn, cả Trương Bất Nghi cũng không tránh nổi liên quan. Khỏi nói đám quan lại nhổ lông cừu dọc đường đều là thân thích, đồng tộc với quan viên trên triều ... Như tên quan vận chuyến Lý Thái, nếu diệt tộc hắn, đến Lý Quảng cũng bị giết.
Triều đình vẫn giữ bí mật, chỉ giới hạn ở tam công cửu khanh mới biết, nếu không gây oanh động lớn.
Trong Thiên Lộc các, Phù Khâu Bá thở khó nhọc, lấy mấy cuốn sách ra đặt trước mặt Lưu Bột.
"Đây là sách ta mới hoàn thành ... Đều nhờ a phụ ngươi gợi mở mà viết ra."
"Rất nhiều suy nghĩ của a phụ ngươi trùng khớp với sư phụ ta, trước kia ta không hiểu được sư phụ, nhờ a phụ ngươi, ta đã hiểu quá nữa. Đáng tiếc ta quá già, chỉ sợ không có thời gian hiểu hết."
"Cầm lấy đi, sau này rảnh rỗi lấy ra xem, nói không chừng có thu hoạch."
Lưu Bột cẩn thận nhận lấy, bái tự sư phụ.
"Tư chất ngươi không như huynh trưởng, nhưng ngươi cần cù chịu khó, chưa chắc đã kém huynh trưởng ngươi. Chuyện nghiên cứu học vấn không chỉ xem thiên phú, còn xem nỗ lực."
Phù Khâu Bá nhìn sang Hàn An Quốc:" Ngươi là Hàn An Quốc phải không, ta ở hoàng cung cũng nghe thấy không ít chuyện về ngươi. Nghe nói ngươi ở nước Tề đi khắp nơi tìm người biện luận, không ai thắng được ngươi, tài năng không tệ, nhưng không được sỉ nhục người ta như thế."
Hàn An Quốc sững sờ:" Học sinh đâu sỉ nhục ai?"
"Ngươi đi thỉnh giáo người ta, biện luận thắng người ta xong lại bảo đối phương khinh mình không chịu lấy bản lĩnh thật ra, chẳng lẽ không phải sỉ nhục người ta?"
Phù Khâu Bá lắc đầu:" Vấn đề ở ngươi, ngươi đi khắp nơi tìm đáp án mình muốn, nhưng mỗi người có đáp án khác nhau, sao ngươi có thể tìm ra đáp án của mình trong miệng người khác?"
"Xin Phù Khâu công chỉ rõ ..."
"Rất đơn giản, đạo lý đều ở dân gian, ngươi phải có thực tiễn mới có đáp án chính xác, chỉ nghĩ thôi thì vô ích. Đừng làm người vô dụng như ta, tranh thủ lúc còn trẻ làm nhiều việc vào, ngươi sẽ hiểu nhiều đạo lý hơn, không phải đi hỏi ai. Đợi khi ngươi đã có đáp án cho mình thì có thể đi tìm bệ hạ."
"Bệ hạ là người có học vấn lớn nhưng không lộ ra ngoài, ta thường quan sát hành vi của bệ hạ mà tìm ra đáp án của bản thân."
Xuất phát từ kính trọng với đại hiền, Hàn An Quốc gật đầu:" Học sinh biết rồi."
Lưu Bột và Hàn An Quốc bái biệt Phù Khâu Bá, vừa ra ngoài cửa cung thì Lưu Chương chắn đường.
"Đại vương, mời đi theo ta một chuyến."
Nghe thủ lĩnh tú ý nói thế, Lưu Bột giật nảy mình, theo thói quen nói:" Xin huynh trưởng đừng giận, Tứ nghịch ngợm vô tri, nếu nó phạm tội gì, huynh trưởng bao dung ..."
Lưu Chương ngẩn người:" Không phải chuyện của Hạ vương."
"Hả? Vậy là Lương à?" Lưu Bột đau lòng:" Đứa bé ngoan như vậy mà bị Tứ làm hư rồi ..."
"Đại vương, không phải thế, khi ngài đi qua Vũ Quan có vạch trần thủ tướng nơi đó, bọn ta chỉ cần ngài làm chứng thôi ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com