Lưu Bột và Hàn An Quốc hết sức ngoan ngoãn ngồi trong phủ Tú Y.
Lưu Chương đang hỏi chuyện bọn họ.
"Vì thế mọi người thấy tên thủ tướng đó có vấn đề à?"
"Đúng đúng đúng."
"Liền báo cho thành môn giáo úy ngay?"
"Vâng vâng vâng."
Thấy hai người này liên tục gật đầu thần sắc hoảng hốt, Lưu Chương cười nói:" Đại vương chớ sợ hãi như thế, Tú Y không phải chỗ đáng sợ, huống hồ ta tìm ngài là vì lấy chứng cứ, đâu phải vì ngài liên quan gì tới vụ án."
Lưu Bột lại lần nữa gật đầu:" Vâng vâng."
Cách đó không xa, mấy người bị treo lên cột, miệng bị bịt lại.
Thi thoảng nghe thấy tiếng động mạnh.
Thấy bọn họ sợ hãi, Lưu Chương lại nói:" Không cần sợ, sẽ thả hai người ra ngay thôi."
Lưu Bột rối rít nói:" Không sao, không sao, bọn ta phối hợp ... Ngài muốn hỏi bao lâu cũng được."
Lưu Chương lại hỏi thêm vài câu rồi cầm lời khai tới lao phòng cách đó không xa.
"Bệ hạ, đây là lời khai của Đại vương."
Lưu Trường thở hồng hộc, lúc này đám tù phạm bị treo trước mặt đã thoi thóp, toàn thân máu me, y đánh cũng mệt, nhận lấy lời khai, mắng mấy tên gian tặc:" Thứ chó má, tạm bỏ qua cho các ngươi, nghĩ kỹ cho trẫm, còn kẻ nào là đồng bọn? Nói cho các ngươi biết, nãi công không sợ giết người, dù có vạn tên, trăm vạn tên tham ô, trẫm cũng không cho phép cái thông lệ này của các ngươi. Nếu giết sót kẻ nào, nãi công không phải họ Lưu."
Đám người đó chẳng biết có nghe thấy không, chỉ thấy máu không ngừng nhỏ xuống.
Lưu Chương gượng gạo nói:" Bệ hạ, chuyện thẩm vấn giao cho bọn thần là được."
"Không được, luật pháp có quy định, quan lại không được đánh đập làm nhục tội phạm, dù ngươi là đầu lĩnh tú ý cũng phải tuân theo luật pháp." Lưu Trường nói rất to:
Lưu Chương nhìn đám quan lại sắp bị đánh tới chết, muốn nói lại thôi.
Lưu Trường mắng:" Nhìn bọn chúng làm gì, trẫm không phải quan lại."
"Bệ hạ anh minh."
Hàn An Quốc và Lưu Bột nhìn nhau, không dám nói gì cả.
Lưu Bột chưa bao giờ thấy a phụ phẫn nộ như vậy, vừa rồi hình như a phụ đúng là đã đánh chết một người, dùng tay không đánh chết. Cảnh tượng tàn bạo ấy, Lưu Bột du lịch rất nhiều nơi chưa từng thấy.
"Nếu không nhờ Quý Bố, trẫm không biết ở dân gian lại có cái thói này ... Tự lấy thưởng à? Hôm nay trẫm thưởng cho bọn chúng."
"Bột, nhìn cho kỹ những kẻ này đi."
Lưu Trường cực kỳ phẫn nộ:" Đúng là đúng, sai là sai, không thể vì người sai quá nhiều mà thành đúng. Nhiều đại thần khuyên trẫm, thói xấu này thực sự quá nhiều, hơn nữa những kẻ kia đều có công, quan lại dính líu vào tới mấy nghìn, không thể đều xử trí ..."
"Ý bọn họ là muốn trẫm lấy Đại Hán làm trọng, bảo chúng sẽ không tái phạm nữa."
"Nhưng trẫm thấy toàn là rắm hết."
"Trẫm tha cho chúng, vậy bách tính vì thiếu vật tư chẩn tai mà hết thì ai tha cho họ?"
Lưu Trưởng quay sang Lưu Bột:" Ngươi phải nhớ, tương lai quản lý quốc gia, nếu có kẻ sai phạm, không cần biết thân phận, không cần biết số lượng, đều phải xử lý. "
"Có đại thần hỏi trẫm, nếu cả trăm vạn quan lại đều thế thì sao? Giết họ thì Đại Hán vong, ngươi biết trẫm trả lời ra sao không?"
Lưu Bột sợ sệt" A phụ, con không biết ..."
"Trẫm nói, nếu trăm vạn quan viên đều khinh nhục bách tính, vậy Đại Hán nên diệt vong! Dù có diệt vong trong tay trẫm."
"Con thụ giáo rồi."
Ánh mắt Hàn An Quốc nhìn Lưu Trường dần khác biệt.
Được Phù Khâu Bá rửa tội, Hàn An Quốc có chút tò mò với Lưu Trường, lại nghe những lời này, mơ hồ ngộ ra gì đó, cứ tròn mắt nhìn y.
Lưu Trường phát hiện ra, mắt:" Gì thế, mọc cái mắt trâu nên muốn so xem mắt ai to hơn với trẫm à?"
Hàn An Quốc vội cúi đầu:" Thần không dám."
"Nói với hai đứa ngu xuẩn các ngươi cũng vô ích, đi làm chuyện của mình đi."
Lưu Trường khinh bỉ đuổi hai người đi, ăn uống một chút rồi lại tới phòng tù phạm.
Đám tù phạm đã tỉnh lại, điên cuống giãy giụa.
Lưu Trường vừa sai người rút giẻ bịt miệng, bọn họ điên cuống la hét:" Thần nhận tội, thần nhận tội."
"À lũ chó má các ngươi giờ mới nhận tội à? Không cho nhận! Luật pháp Đại Hán không cho dùng hình bức cung, chỉ cần các ngươi không nhận tội thì không tính bức cung. Tiếp tục bịt mồm chúng."
Lưu Chương vâng dạ.
Lưu Trường hoạt động cổ tay, dặn dò:" Các ngươi phải tuân thủ pháp luật, càng là Tú Y thì càng không được làm bừa, hiểu chưa?"
Lưu Chương đáp to:" Vâng ạ."
Lưu Bột và Hàn An Quốc rời khỏi lao ngục tăm tối, Lưu Bột thở phào:" Thật đáng sợ, a phụ chuẩn bị giết hết họ ... Lão sư vậy mà còn nói a phụ nhân tử."
Hàn An Quốc lắc đầu:" Bệ hạ không phải người hiếu sát, nếu không họ không thể sống tới bây giờ, bệ hạ chỉ muốn họ khai ra đồng bọn thôi ... Cái thông lệ này nguy hại quá, trộn lương thực với cỏ và cát, không biết bách tính ăn vào sẽ nghĩ gì ..."
"Ài thông lệ, thông lệ, kỳ thực thần cũng bị cái thông lệ này đau đầu thời gian dài, nhưng không thay đổi được."
"Thái hậu, ngươi nhất định phải khuyên bệ hạ."
"Bệ hạ bây giờ không nghe ai hết, bị phẫn nộ làm mờ lý trí rồi."
"Thái hậu, xã tắc nguy rồi."
Nông bộ khanh hạ tả thừa Chiêu Thiệp quỳ trước mặt thái hậu khóc ròng, ông ta từng làm quan dưới trướng Lữ Trạch nên rất thân cận với Lữ gia:
Lữ hậu hiền hòa hỏi:" Không biết ở triều đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Thái hậu, bệ hạ lệnh bắt quan lại bớt xén các nơi, lệnh Lư Tha Chi xuất binh, bắt mấy nghìn rồi. Như thế địa phương sẽ chấn động, Đại Hán ắt bất an. Bệ hạ muốn giết cả nghìn người, vậy sao được? Đại Hán xưa nay thiếu quan lại, bệ hạ làm vậy là không thỏa đáng."
"Có chuyện này à?"
Chiêu Thiệp vội nói:" Bệ hạ không cho bọn thần đi gặp thái hậu, còn dọa bọn thần, đừng tìm đường chết. Thần phải mạo hiểm lắm mới gặp được thái hậu."
"Thái hậu, bệ hạ còn tới lao ngục hành hạ phạm nhân, dùng đủ các loại khốc hình, ép họ khai nhận."
"Hả? Trường dùng khốc hình à??" Lữ Hậu cả kinh, không tin nổi:" Còn chuyện gì nữa, ngươi nói hết đi."
"Bọn thần khuyên bệ hạ, bệ đánh bọn thần, không thể nang chút nào, thái hậu, người nhìn mặt thần đi, do bệ hạ đánh đấy. Thần nay trên hoa giáp, sao chịu được bệ hạ sỉ nhục như thế?"
"Thần thì không sao, chỉ là những quan lại kia làm người ta đau lòng, trong đó có rất nhiều người tài, từng lập công lao lớn ..."
Chiêu Thiệp càng nói càng nhanh, giọng cũng ngày càng lớn, cuối cùng bật khóc:
Thái hậu nghiêm mặt phẫn nộ:" Thằng nhãi này thật quá đáng ... Tam công cửu khanh đâu? Bọn họ đang làm gì?"
Nhắc tới chuyện này Chiêu Thiệp càng phẫn nộ:" Thái hậu không biết, nay trên triều toàn loại tầm thường, bọn họ là tâm phúc của bệ hạ chứ nào phải có tài cán gì. Trương Bất Nghi thì không cần nói nữa, Loan Bố trước kia tưởng là quân tử, không ngờ đứng về phía bệ hạ, nói bọn thần không phân biệt được thị phi ..."
"Còn tên Hồ cẩu Nguyệt thị, hắn có tài năng gì chứ? Chẳng qua là giỏi nịnh bợ bệ hạ thôi, tên Hồ cẩu còn mắng bọn thần, nói vì Bắc Địa chẩn tai không kịp thời mà chết nghìn bách tính. Dù là thật thì chết cũng chết rồi, đâu thể vì người chết đi xử tử quan lại chứ?"
Lữ hậu nghe rất chăm chú:" Các ngươi chịu khổ rồi, ngươi gọi hết đại thần chịu ủy khuất vào đây gặp ta. Nếu hoàng đế phái người ngăn cản, cứ nói là nhận lệnh ta, bảo hoàng đế đừng xen vào."
Chiêu Thiệp mừng lắm, vội vàng bái tạ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com