Chiêu Thiệp ngẩng cao đầu, ngông nghênh rời Trường Lạc Cung, gặp được Trương Bất Nghi đang đi vội, lúc này ông ta không hề sợ hãi, chẳng thèm hành lễ, cứ thế đi qua trước mặt hắn.
Quả nhiên Trương Bất Nghi nổi giận, lệnh giáp sĩ ngăn lại.
"Con chó già kia, thấy quốc tướng vì sao không hành lễ."
Chiêu Thiệp cười nhạt: "Ta vừa ở chỗ thái hậu ra, thái hậu nói sẽ phân xử cho bọn ta, trừng phạt đám gian tặc các ngươi. Ngươi làm được gì? Giờ ta phụng lệnh thái hậu, ngươi dám làm gì?"
Trương Bất Nghi lắc đầu: "Vấn đề của nhi tử ngươi không lớn, cùng lắm là lưu đầy, ngươi lại từng lập công, bệ hạ khuyên ngươi đừng đi gặp thái hậu, tự tìm đường chết, sao ngươi còn làm?"
Chiêu Thiệp giận dữ: "Ta là trực thần, hôm nay đi gặp thái hậu, bệ hạ còn giết được ta sao?"
Trương Bất Nghi nhìn ông ta thêm vài lượt, phất tay dẫn người đi.
Thấy Trương Bất Nghi cũng phải lùi bước, Chiêu Thiệp càng mừng rỡ chạy đi tìm các đồng liêu.
Khi Trương Bất Nghi tới Hậu Đức Điện thì Lưu Trường đã sốt ruột lắm rồi.
"Sao giờ ngươi mới tới?"
"Thần bị thi thể chắn đường."
Lưu Trường không hỏi nhiều, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh:" Bắt giữ rất thuận lợi, nhưng có quá nhiều khoảng trống phải nhanh chóng an bài người thay vào ... Ngoài ra, trẫm quyết định không che giấu chuyện này nữa, phải ghi vào sách."
Trương Bất Nghi gật đầu ngay:" Bệ hạ nói đúng, chúng ta phải ghi vào sách chuyện này."
"Nay thứ đám người đó coi trọng nhất là danh vọng ... Năm xưa bệ hạ lập trung liệt các, để tế bái trung thần có công. Nay bệ hạ có thể lập gian nghịch các, treo tên những kẻ tội đại ác lên, để con cháu hắn đời đời bị phỉ nhổ ... Như thế đám gian tặc muốn làm gì phải nghĩ kỹ xem có đáng không?"
Lưu Trường kinh ngạc, lẩm bẩm:" Chủ ý hay."
Trương Bất Nghi vội nói:" Đây là chủ ý của bệ hạ, đương nhiên là cực tót ạ, bệ hạ nói phải ghi vào sách, không phải là ý đó sao ạ?"
"À, đương nhiên là đúng rồi, trẫm còn muốn thông qua báo chí để cả thiên hạ biết chuyện ác chúng làm. Có người khuyên trẫm, chuyện xấu không nên truyền ra ngoài, trẫm lại thấy, người biết càng nhiều, tác dụng càng lớn."
Quân thần lập tức hợp mưu.
Cuối cùng Lưu Trường quyết định để Trương Bất Nghi làm chuyện này, Trương Bất Nghi áy náy lắm:" Bệ hạ, chuyện này thần cũng có trách nhiệm. Đỗ Chu do thần an bài, thần không dám lo liệu chuyện này, đợi thần xử lý xong sẽ từ chức ..."
"Theo ý ngươi thì trẫm bảo ngươi làm nên trẫm cũng có trách nhiệm à? Trẫm thấy tại Khúc Nghịch Văn Hiến hầu năm xưa không phát hiện ra, để thói xấu truyền tới tận ngày nay ..."
"Thảm, quá thảm, dọc đường toàn là tù phạm."
"Nghe nói có vài quân hầu đã sợ tội tự sát, tộc nhân đều bị bắt."
"Cất giấu giáp trong nhà, chẳng biết nghĩ cái gì, giấu gì không giấu lại giấu giáp, muốn chết à?"
Chu Mông kể chuyện mình nhìn thấy nghe thấy ở bên ngoài, uống một ngụm rượu, lau miệng.
"Cũng có người nói họ chết bệnh, nhưng thần thấy, chết bệnh sao xét nhà? Đại khái là sợ tội tự sát, chết mười mấy vị hầu, động tĩnh không nhỏ, giấu giáp mưu phản, chết là đáng."
Lưu Bột mím môi:" Đám người đó tới huyên gián a phụ, để a phụ xá miễn cho quyền quý quan lại phải không?"
Chu Mông giật mình:" Đại vương nói những người đó bị vu oan à?"
Hàn An Quốc lắc đầu:" Không, chúng đáng tội."
Lưu Bột thở dài:" Chúng ta chuẩn bị tới nước Đại thôi, tới đó e không còn thời gian rảnh nữa, các ngươi nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe đi."
Chu Mông và Hàn An Quốc vâng lời, Chu Mông đi các nơi bái phỏng hào hiệp, còn Hàn An Quốc muốn gặp một người.
"Tiện nho."
Khi tế tửu vừa hoàn thành bài giảng rời phòng học, mấy Hoàng Lão sinh chỉ Đổng Trọng Thư chửi mắng.
"Những kẻ đi theo ngươi đâu, hôm nay sao không thấy nữa?"
"Ngươi trốn trong thái học, nhưng người đi theo ngươi không may mắn như vậy."
Đối diện với mọi người chửi mắng, Đổng Trọng Thư mặt bình tĩnh như cũ.
"Các vị nếu có ý kiến với ta, hoàn toàn có thể cùng ta biện luận, không cần dùng ngôn ngữ sỉ nhục."
"Ta không thèm biện luận học vấn với ngươi, ta nói nhân phẩm của ngươi, ngươi xúi bẩy người ta chọc giận bệ hạ, ngươi chẳng nói gì, thứ đạo đức suy đồi, không đáng nói học vấn." Một ngươi đứng ra lớn tiếng chỉ trích:
"Ta chưa bao giờ xúi bẩy người ta, cũng chưa đạt tới trình độ thu nhận đệ tử, đường họ đi không phải đường của ta, ta không chỉ một lần khuyến cáo họ, họ không nghe. Ta nghiên cứu nho, bản chất là lấy người, vua để yêu dân, thượng phương có tác dụng lớn với nước, ta vô cùng tôn trọng."
"Ta kính trọng Mặc gia, là kính trọng người như Trần công, ta phê phản Mặc gia là những kẻ bảo thủ, không biết biến thông, suốt ngày nghiên cứu đạo lý quá khứ, chẳng ích lợi gì có đương đại."
Đổng Trọng Thư nhìn đám đông:" Chư vị kích động như thế, chẳng lẽ là loại Mặc gia đó?"
Mấy đệ tử Mặc gia mặt đỏ bừng, không đáp.
Khi Đổng Trọng Thư rời thái học, một người trẻ tuổi tướng mạo không có gì đặc biệt chặn trước mặt, tò mò hỏi:" Các hạ là Đổng Trọng Thư à?"
Đổng Trọng Thư thấy người này không có địch ý, hỏi:" Chính tại hạ, các hạ có gì sai bảo?"
Hàn An Quốc thi lễ, báo ra thân phận:" Tới Trường An nhiều lần được nghe tới danh tiếng các hạ, nay mới có cơ hội được gặp."
Đổng Trọng Thư vội đáp lễ:" Ta cũng nghe tới thanh danh các hạ đã lâu."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Ta đã xem văn chương của các họ, song có chỗ không hiểu, vì sao cố chấp sáp nhập học vấn Bách Gia như thế?"
Đổng Trọng Thư bình tĩnh đáp: "Đại Hán đại nhất thống thì phải thống nhất tư tưởng, điểm này các hạ không thể không nghĩ tới."
"Tư tưởng đại nhất thống, có nghĩa là phải diệt các phái khác sao?" Hàn An Quốc cau mày:
"Không phải tiêu diệt, không phải hấp thu như Hoàng Lão mà là khống chế, phải có một tư tưởng chủ lưu suất lĩnh các học phái."
"Xét về tính bao dung, giáo hóa thì Nho gia ta mạnh nhất, bệ hạ mở ra một thời đại vĩ đại, muốn đem cả thiên hạ chỉnh hợp làm một thể, trừ Nho gia, không học phái nào làm được điểm này."
"Chủ trương của ta tới từ nhu cầu của bệ hạ, ý tưởng của ta xoay quanh bệ hạ. Các hạ hẳn thấy rồi, hạn chế hào cường đại tộc không phải chủ trương Nho gia ..."
Đổng Trọng Thư thong thả nói ra ý nghĩ của mình, theo lý luận của hắn, không phải hắn cần hoàng đế nâng đỡ, mà là hoàng đế cần lý luận của hắn để chỉnh hợp thiên hạ."
"Trong các học phái, trừ thái tử ra, không ai phát hiện thời đại đã khác trước. Đại Hán không phải nước Tần, không phải Xuân Thu, không phải Nghiêu Thuấn Vũ, đây là thời đại chưa từng có, nhưng bọn họ dùng cái nhìn quá khứ, chưa từng thực sự nhìn vào thiên hạ ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com