Hàn An Quốc kinh ngạc nhìn thiếu niên lang còn rẻ hơn mình rất nhiều.
Giống như khi gặp được Phù Khâu Bá, lần thứ hai hắn bị người ta dùng học vấn cảm phục, trên mặt người trẻ tuổi đó không có chút ngông cuồng nào, thậm chí không thấy dã tâm của người nghiên cứu học vấn, chỉ thấy sung mãn cảm xúc. Đồng Trọng Thư cứ nói hết suy nghĩ này tới suy nghĩ khác của bản thân, đều xoay quanh hoàng đế kết hợp với thực tế.
Khi Hàn An Quốc hỏi tới thái tử, Đổng Trong Thư đưa ra đánh giá của mình:" Thái tử không phải vì Hoàng Lão, mà là vì bản thân."
"Hắn chỉ cần một học phải có thể vì mình mà tùy ý thay đổi, Hoàng Lão trong tay hắn sẽ lên tới đỉnh cao, không ai địch lại. Nhưng sự phát triển về sau chưa chắc hơn Nho gia."
Hai người trò chuyện rất lâu, bất tri bất giác tới nơi ở của Đổng Trọng Thư, Hàn An Quốc vẫn chưa thỏa.
"Sau này tại hạ ở Hạ, các hạ ở Đại, phổ biến học vấn của tại hạ, chứng minh với hoàng đế năng lực của Nho gia, khi đó chúng ta sẽ thường gặp nhau." Đổng Trọng Thư rất tự tin vào tương lai của mình:
Hai người đứng ở cửa trò chuyện một hồi nữa, Hàn An Quốc hỏi:" Còn chuyện nữa, tại hạ nghe nói đám Triệu Oản vì suy nghĩ của các hạ mà nhận thức sai lầm, bọn họ sẽ bị trừng phạt ra sao?"
Đổng Trọng Thư bình tĩnh nói:" Phù Khâu công là người lương thiện, nhất định sẽ an bài hợp lý chuyện này."
Mà Triệu Oản họ nói đang quỳ trước mặt Phù Khâu Bá.
Hắn chẳng còn bộ dạng trước kia, trông hết sức sa sút, mắt đờ đẫn, ít nói. Hắn không hiểu, vì sao mình vì Nho gia không tiếc thân, sao không được các vị đại nho ủng hộ, có người còn chửi mắng.
"Oản, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Sư tổ trong lòng đệ tử có nhiều nghi hoặc, nhưng lão sư không muốn gặp đệ tử, nên đệ tử tới tìm sư tổ."
Phù Khâu Bá đặt sách xuống:" Ồ, lão sư ngươi là người cương liệt, trước kia khuyên ngươi, ngươi không nghe ... Chuyện này chỉ có thể trách ngươi thôi."
Triệu Oản không phục:" Sư tổ, đệ tử làm sai cái gì, Bách Gia tranh đấu, đả kích lẫn nhau là chuyện thường mà."
"Ngươi sai quá nhiều, Bách Gia tranh đấu, chửi bới lẫn nhau là chuyện thường. Lão sư ta năm xưa sỉ nhục môn phái khác còn dữ hơn ngươi ... Nhưng vấn đề là, lão sư ta không bao giờ hạ thấp ưu điểm của đối phương, chỉ công kích chỗ thiếu sót. Còn ngươi, ngươi đơn thuần là bôi nhọ đối phương bất chấp đúng sai, lão sư ta mà còn thế nào cũng ném quải trượng vào ngươi."
Phù Khâu Bá cảm khái:" Thượng phương bao năm qua lập công lớn, mang lại lợi ích với quốc dân, ngươi bịt mắt coi như không thấy, chỉ trích họ lãng phí tài lực quốc gia. Loại suy nghĩ của ngươi truyền bá đi là vô cùng tai hại, vì lợi ích bản thân mà hủy lợi ích thiên hạ, tội ngươi đáng giết."
Triệu Oán cúi đầu, hồi lâu không nói, khi hắn đứng dậy chuẩn bị đi thì Phù Khâu Bá quát:" Ngồi xuống, đi tìm cái chết đấy à?"
"Là con người thì sẽ có sai lầm, ai mà không sai chứ, nhưng sai thì phải sửa, ngươi còn có cơ hội bù đắp. Thế này đi, cầm lấy lá thư này tới thượng phương tìm Trần Đào."
"Ngươi đã có thành kiến với thượng phương như thế, vậy đi xem xem, thượng phương có tác dụng hay không? Đúng hay sai, tự ngươi phải phát hiện."
Phù Khâu Bá phẩy tay đuổi hắn đi, sau đó gọi một đứa đệ tử khác tới hoàng cung.
Khi Phù Khâu Bá tới Hậu Đức Điện thì tâm tình hoàng đế không tệ, đang nói cười với Lữ Lộc, thấy ông vào còn vui vẻ đứng dậy dìu ông ngồi xuống bên cạnh.
Phù Khâu Bá nói nguyên nhân mình tới đây:" Thần theo lời bệ hạ đã trừng trị đám tội nho gia, lệnh chúng tới thượng phương giúp đỡ."
Lưu Trường không hiểu:" Thế mà cũng tính là trừng trị à?"
"Bệ hạ, làm thế để chúng lấy công chuộc tội, không tới nửa năm, bệ hạ sẽ thấy tác dụng của chúng. Nếu khi đó bệ hạ thấy không hài lòng hẵng hạ lệnh trừng phạt chúng, chẳng qua là đợi nửa năm, sao không được chứ?"
Lưu Trường gật gù, coi như đồng ý lời ông, rồi lập tức nghĩ ra một chuyện, nắm tay Phù Khâu Bá:" Còn một chuyện nữa, trẫm cần khanh giúp đỡ."
"Xin bệ hạ cứ sai bảo."
"Khổng Tước vương viết thư cho trẫm kể khổ, hi vọng có thể phái ít Nho sinh trẻ tới Khổng Tước, cùng học giả đương địa biện luận, truyền bá tư tưởng Nho gia. Khanh giúp trẫm tìm ít người trẻ tuổi, thân thể cường tráng, giỏi đánh nhau."
Phù Khâu Bá hồ nghi:" Khổng Tước vương định lập trường trong nước sao?"
"Tên đó ở Khổng Tước đã thân bại danh liệt rồi, quý tộc bên đó căn bản không nghe lời hắn, mấy lần còn bị tập kích ... À không nguy hiểm lắm, nhưng rất đáng ghét, dù sao hắn muốn phổ biến học vấn Nho gia ở đó, thay học vấn ban đầu."
"Học vấn ban đầu bên đó thế nào ạ?"
"Cái này ... Khanh không nên biết thì hơn."
Lưu Trường còn một tin vui nữa, nhưng cái này không cần nói với Phù Khâu Bá, đợi hôm sau lên triều, vừa ngồi xuống là nói luôn.
"Thân Độc truyền tin về, Chu Á Phu đại phá An Tức, ép người An Tức phải di chuyển vương thành."
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nhìn quần thần phía dưới, giọng nói không giấu được hoan hỉ.
Trương Bất Nghi đứng dậy trước tiên:" Chúc mừng bệ hạ! Ấn đức của bệ hạ, Đại Hán đánh đâu thắng đó."
Quần thần đứng lên chúc mừng.
Lưu Trường cười to, lần nữa bảo quần thần ngồi xuống, đắc ý ve cằm:" Người An Tức không dám lấy ngữ khí bề trên nói chuyện với trẫm nữa rồi, chúng mất phòng tuyến có lợi nhất, nay bị chúng ta ép vào khe núi, không còn cơ hội đông tiến! Đây là chuyện đáng chúc mừng, lệnh thái úy tra rõ quân công, chuẩn bị ban thưởng."
Hàn Tín gật đầu, coi như nghe rồi.
Lưu Trường ra một loạt mệnh lệnh mới cho quần thần cơ hội lên tiếng, đứng lên đầu tiên tất nhiên là Loan Bố. Tâm tình Lưu Trường hôm nay không tệ, không công khai ngáp nữa, hứng thú nghe hắn nói tình huống địa phương.
"Nước Lương ba lần dâng thư, nói đông uyển của Lương vương tranh chấp ruộng với dân, quan lại đương địa thất sát .."
"Bái quận thủ Triều Thác dâng thư, muốn nợ thuế một năm của triều đình để làm đường ..."
"Hà Nội phá ba nơi tự ý đúc tiền ..."
Lưu Trường nghe chăm chú, xem quần thần tranh cãi kịch liệt vấn đề các nơi, Loan Bố càng lúc xử lý công việc càng thuần thục rồi, không như mới đầu lúng túng ngần ngại nữa.
Có điều con người Loan Bố quá nghiêm túc, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng chú ý, làm Lưu Trường nghe tới đói chóng cả mặt mà chưa xong.
Y mấy lần nhìn vị trí ngự sử, ở đó thái tử đang nghe rất chuyên tâm.
Lưu An chỉ thấy một khí tức bất thường bao phủ toàn thân, hắn vội vàng nhìn quần thần trong triều. Cuối cùng phát hiện a phụ mở to mắt nhìn mình chằm chằm, làm Lưu An bất an, vừa nghe Loan Bố giảng giải vừa len lén nhìn a phụ, mấy lần lau mồ hôi, a phụ vẫn cứ nhìn mình.
Đợi tới lúc triều nghị kết thúc, Lưu Trường vội vàng rời đi, để lại thái tử ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com