Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1106 - Chương 1106: Trấm Ném Hoàng Vị Cho Nó.

Chương 1106: Trấm ném hoàng vị cho nó.

"Bệ hạ, ăn chậm thôi ..."

Lữ Lộc nhìn Lưu Trường ăn sống nuốt tươi mà lo y ăn luôn cả đĩa đựng thức ăn.

Lưu Trường là người không chịu nổi cơn đói, chỉ cần đói một cái là y mất hết sức lực, không làm gì được, thậm chí nếu một ngày không ăn, y sẽ chết.

Ít nhất Lưu Trường nghĩ thế.

Bởi vậy Lưu Trường vẫn ăn mải miết không ngẩng đầu lên:" Ngươi không biết, triều nghị bây giờ càng ngày càng dài. Trước kia lão sư ta nói quốc sự chỉ nói chuyện quan trọng nhất, còn lại tự xử lý hết, căn bản không mất bao lâu đã xong.”

“ Còn Loan Bố bây giờ, hắn cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận, cổ hủ, căn bản không hiểu biến thông, trong tay có bao nhiêu tấu chương thì bàn bấy nhiêu chuyện. Tiếp tục thế này, sớm muộn trẫm cũng chết đói ở Tuyên Thất Điện, trở thành hoàng đế đầu tiên bị triều nghị mưu sát ..."

Lữ Lộc nói một câu công bằng: "Loan tướng làm việc cẩn thận, tất nhiên là thế ạ."

"Ôi, cuộc sống vốn tốt đẹp làm sao, chuyện ném thẳng cho lão sư, suốt ngày tới Thượng lâm uyển. Xem bây giờ, triều nghị xong trời đã tối." Lưu Trường than vãn vài câu hỏi:" Ngươi thấy Lưu An thế nào?"

Lữ Lộc kinh hãi:" Bệ hạ ngàn vạn lần đừng đem việc ném cho thái tử để mình đi chơi đấy."

Lưu Trường sửa lời: "Trẫm không ném đại sự cho hắn, mà là trẫm ném hoàng vị cho hắn."

Lữ Lộc hoang mang nhìn Lưu Trường:" Bệ hạ đang tuổi tráng niên, thế làm sao được ..."

Lưu Trường vỗ trán:" Đúng là phiền, phải nghĩ cách thôi."

Cách chưa nghĩ ra lại có phiền toái rồi, Giả Nghị xin cầu kiến, thần sắc có vẻ nghiêm túc, nay hắn là bộ khanh triều đường, phụ trách sự vụ kinh tế, từ thương cổ, thị trường, tiền tệ, thuế mà đều do hắn quản lý, có thể nói là chức cao quyền trọng.

"Bệ hạ, vấn đề quốc khố đã tới mức không thể không giải quyết rồi, chuyện triều đình muốn làm quá nhiều, mà thu nhập chủ yếu của triều đường đã chủ yếu tới từ Thân Độc. Xin thứ cho thần nói thẳng, đây không phải quan hệ thu chi bình thường, phải thiết lập lại cân bằng."

"Thời gian qua vật giá liên tục gia tăng, sức mua giảm xuống, đây là nguy hiểm tiềm tàng."

"Thần thấy phải thiết lập lại thuế nông, ngoài ra chỉnh đốn các loại thuế má khác, khiến thu chi triều đình được cân bằng, không thể dựa vào thu nhập ngoại lai như thế."

Lưu Trường không coi ra gì:" Dựa vào thu nhập ngoại lai thì sao nào, bọn chúng dám không cấp à?"

"Bệ hạ, trận chiến An Tức này các nơi ở Thân Độc vì đảm bảo hậu cần cho đại quân mà không thể kịp thời triều cống, các chính lệnh của triều đình không cách nào thực thi nữa, quốc khố thiếu tiền ..."

Lưu Trường tròn mắt:" Ảnh hưởng lớn thế à?"

"Bệ hạ triều cống ở Thân Độc chỉ có thể coi như trợ lục, không thể lấy đó làm gốc, phải dựa vào bản thân, nếu không ở Thân Độc xảy ra bất kỳ sự cố gì, Đại Hán sẽ có vấn đề lớn."

Lời của Giả Nghị đã đánh thức Lưu Trường, thời gian qua vì kiếm được thu nhập thêm rất nhiều từ Thân Độc, y không để ý thu chi triều đình nữa.

Nghĩ cũng đúng, thu nhập thêm tốt thì tốt, nhưng nguy hiểm lớn, chẳng may Thân Độc thiên tai, mất mùa thì Đại Hán đói theo à? Không thể thế được, không bằng tự thân vững chắc, một đế quốc muốn cường đại, nội bộ phải vững vàng.

Giả Nghị đưa ra rất nhiều phương án cách tân, đặt trước mặt Lưu Trường.

"Bệ hạ, đây đều là suy nghĩ của thần, có chỗ thiếu xót, có thể triệu tập quần thần tới bàn bạc."

Lưu Trường thận trọng gật đầu, sai người thu lại.

"Giả Nghị, mọi người đều coi hiện là thịnh thế mà đắc ý, chỉ có ngươi nhìn ra ẩn họa, không bị mê muội đầu óc, trong nước có hiền tài như ngươi là may mắn của trẫm."

Giả Nghị cười gượng:" Bệ hạ, họ phụ trách tiêu tiền, thần phụ trách kiếm tiền, đương nhiên không thể như họ ..."

Lưu Trường cười to:" Lộc, thưởng trăm vàng ..."

Lữ Lộc đã chấp nhận sự thực mình là ví tiền hình người, chỉ hi vọng cái truyền thống này tới đây là dứt, đừng lưu truyền tiếp cho con cháu.

Quân đội Đại Hán thuận lợi khải hoàn, rầm rầm rộ rộ về nước Tây Đình, là chủ nhà, Lưu Khải an bài nơi ở cho mọi người.

Vì Lưu Hằng cũng trong đội ngũ, Lưu Khải không dám yến tiệc linh đình, chỉ đành lén lút mời hai huynh đệ uống rượu.

Chẳng biết Hạ Hầu Táo nghe tin từ đâu mà chen vào yến tiệc của huynh đệ họ.

Bốn ngươi ngồi trong vương cung, trừ Lưu Khải ra, trông ai cũng vui vẻ.

"Khải, lần này song hỉ lâm môn rồi!"

"Lập công lao, về vương cung lại được một nhi tử, đúng là làm người ta hâm mộ."

Lưu Khải cau mày, Lật Cơ của hắn sinh ra nhi tử, chẳng biết làm sao, sinh liền ba đứa con, đều là nhi tử. Hơn nữa chỉ có mình nàng sinh con, ngươi khác không có. Lúc đầu hắn cũng nghi ngờ, nữ nhân này dùng thuốc với người khác, nhưng về sau biết nữ nhân này cực kỳ ngu xuẩn, chắc biết gì về dược lý.

Nếu bị nàng đầu độc thì người khác trí tuệ cỡ Hạ Hầu Táo.

Sau khi sinh liền ba nhi tử, càng thêm ngông cuồng, trước kia chỉ lén chửi vương hậu, giờ chẳng thèm che giấu gì, thiếu điều túm tóc kéo khỏi vị trí vương hậu thôi.

Lưu Khải uống thêm ngụm rượu, mặt không đô sắc:" Đều nhờ hồng phúc của trọng phụ! Nào, vì trọng phụ uống một chén."

Mọi người vui vẻ uống rượu.

Không biết quá bao lâu, mọi người uống tới say khướt, Lưu Khải sai người đưa họ về phủ, mình thì loạng choạng rời đại điện, vừa ra ngoài có cung nữ chạy tới:" Đại vương, Lật phu nhân bảo ..."

Lưu Khải tức thì nổi giận:" Khốn kiếp, quả nhân vừa về mới về nước, ả dám phái người tới giám thị à? Cút xéo."

Hắn vung tay đánh ngã cung nữ đó, phẫn nộ bỏ đi.

Đi trong điện, tâm tình Lưu Khải mỗi lúc một ác liệt, đột nhiên gặp được một cung nữ ở phía trước, hắn càng tức giận, đang định chửi thì nữ tử đó hành lễ, lui sang bên.

Lưu Khải có chút hồ nghi đi qua bên cạnh nàng, đi một quãng thì quay về.

Dựa vào ánh đuốc của giáp sĩ sau lưng, hắn quan sát nữ tử đó, tuổi nàng không phải nhỏ, vóc dáng cực kỳ đầy đặn, không xinh đẹp song hiền dịu, trông như con cừu, chẳng có chút sức công kích nào. Lưu Khải hồ nghi hỏi:" Sao ta chưa bao giờ thấy ngươi."

"Thiếp hôm nay mới tới vương cung, chưa từng bái kiến đại vương."

"Ồ, ngươi tên gì?"

"Thiếp là Vương Chí, bái kiến đại vương."

Chỗ này nói tới một đoạn lịch sử, Lật Sơ là sủng thiếp của Hán Cảnh đế Lưu Khải, ỷ được sủng ái mà ngang ngược, đương nhiên kết cục chết thảm, con trai vốn là thái tử cũng bị phế.

Vương Chi là người sinh ra Hán Vũ đế, Trường Bình công chúa.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment