Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1107 - Chương 1107: Không Bằng Cha.

Chương 1107: Không bằng cha.

"A phụ! A phụ! Không được động thủ! Không được động thủ."

Lúc này trong Hậu Đức Điện, Lưu An chắn trước mặt Lưu Trường. Lưu Trường trừng mắt phẫn nộ nhìn Tào Ký cách đó không xa.

Bình Dương hầu Tào Kỳ lúc này hết sức đáng thương không dám ho he gì.

"Thằng nhãi này, lao dịch kết thúc tự về là được, chẳng lẽ còn trách tội lên đầu trẫm à?"

Tào Kỳ không dám nói gì cả, trước kia hắn bị Lưu Trường phán xử hai năm lao dịch, hai năm này với hắn mà nói rất thê thảm, ngày nào cũng nhớ Trường An. Cuối cùng một ngày Tào Kỳ không nhịn được viết thư cho Tào Xu, biểu thị mình sắp không chịu được rồi, tới nơi này ba năm rồi, rất muốn về Trường An ... Lưu Trường xem thư hồ nghi, tên này bị phán hai năm mà? Vội phái người đi đón về.

Tào Kỳ biết chân tướng khóc không ra nước mắt, vì sao không ai nói với mình là hai năm?

Lưu Trường hừ một tiếng, đẩy Lưu An ra ngồi xuống ghế:" Ở lâu hơn một quãng thời gian coi như rèn rũa ngươi, nhìn mà bực! An, đưa tên này đi."

Tào Kỳ hành lễ bái biệt, Lưu An vội đưa hắn đi.

Tào Kỳ bất lực nói với Lưu An:" Trước kia ta đi, cô phụ không nói ngày tháng, quan lại áp giải ta nói bốn năm ... Ta thế nào cũng không tha cho hắn."

Lưu An an ủi:" Lần này vì vụ án tham ô, rất nhiều quan áp giải bị lưu đày rồi, quan lại bị liên lụy không biết bao nhiêu người, huynh muốn tìm kẻ đó không phải dễ đâu .... Có điều ta có thể giúp huynh."

Tào Kỳ cảm động nắm tay hắn:" Vậy đa tạ thái tử, nhờ vào huynh đệ ... Ta nghe nói thời gian ta không có nhà, thái tử thường tới bái kiến a phụ ta, bầu bạn với ông ấy, ân đức ta trả không được."

"Đều là huynh đệ trong nhà ca, cần gì xa lạ thế."

Hai người rời khỏi hoàng cung, Lưu An dặn:" Thời gian tới huynh phải cẩn thận, chiến sĩ có công trong trận chiến An Tức đang về triều, quan lại các nơi đang chuẩn bị chuyện này, rất nghiêm ngặt đấy, đừng để xảy ra chuyện gì."

Tào Kỳ vội nói:" Thái tử yên tâm, lần này ta về Trường An sẽ không đi đâu cả, mấy năm qua chịu tội nhiều rồi không muốn gì nữa, chỉ yên tâm ở nhà thôi."

Lưu An gật đầu chuẩn bị tiễn hắn đi.

Tào Kỳ thấy bên xe Lưu An có một thằng nhóc con quen mắt, hỏi:" Đứa bé này phải chăng là nhi tử của Vệ Anh? A mẫu nó khỏe không?"

"Khỏe, thời gian trước có người tới cửa cầu thân, muốn nạp nàng làm thiếp, thấy nhà đó không phải lương thiện, nên từ chối rồi."

Tào Kỳ mắt sáng lên:" Thì ra là vậy ..."

Xe của Tào Kỳ đi rồi, Lưu An nhìn sang Vệ Văn Quân:" Người muốn làm a phụ ngươi nhiều thật đấy."

Vệ Văn Quân nghiêm mặt không nói.

Hoàng thất Tây Hán tương đối cởi mở, không nhiều quy củ như đời sau, a mẫu của Vệ Văn Quân hầu hạ cho thái tử phi, bản thân nàng có gia thất, song không ảnh hưởng tới công việc, gia đình là gia đình. Dù sao nàng không phải cung nữ hậu cung, mà là tỳ nữ, hai điều này khác nhau. Mà vì Vệ Ảo làm việc trong phủ thái tử, nên thu hút khá nhiều ánh mắt người muốn bắt quan hệ với thái tử, trong đó có Trịnh Quý vốn thích nàng từ thời còn ở nhà Tào Kỳ.

Lưu An không phải không cho tỳ nữ của mình thành gia lập thất, chỉ là sau khi Trịnh Quý cho người làm mai tới, Lưu An phái người điều tra, phát hiện thê tử kẻ đó vô cùng hung hãn, ghen tuông, nên từ chối.

"Đây là chuyện của người lớn, thần không dám nói."

Nhìn thằng nhãi này mặt mày nghiêm túc, Lưu An đưa tay ra vò đầu nó, vào hoàng cung.

Khi Lưu An lần nữa quay về Hậu Đức Điện, Lưu Trường cười lạnh.

"Thằng ngu xuẩn, muốn đòi lại công bằng mà không tìm chính chủ .."

Lưu An miệng co giật:" Kỳ thực cũng là chuyện tốt ạ, nếu ngắn quá thì không hiệu quả, dài chút mới nhớ. Con thấy hắn còn chưa nhớ đâu, có khi nên thêm một năm nữa."

Lưu Trường liếc hắn:" Lời này đi nói với a mẫu ngươi, trẫm không phải Trần Bình."

Lưu An cười:" A phụ, còn chuyện thưởng cho tướng sĩ có công, danh sách đã có, nhưng một người khó thưởng ..."

"Ồ, ai vậy?"

"Lý Quảng ạ ... Công lao của hắn vốn đã đủ, song vì tộc đệ Lý Thái tham ô, quần thần cho rằng ..."

Lưu Trường khó chịu cắt lời:" Lý Thái đã bị xử phạt rồi, lại chưa tới mức bị chặt đầu, chẳng lẽ liên lụy tới tộc huynh? Ai có công, phải được thưởng."

"Còn Hạ Hầu tướng quân thì sao ạ? Vốn kế thừa tước vị ... Giờ lại lập công thế này."

"Của ai tính của người nấy, như Chu Á Phu ấy."

"Nhưng Hạ Hầu tướng quân là trưởng tử."

"Kệ, phong trước tính sau."

"Vâng ..."

"Vậy ..."

Lưu An định hỏi thì Lưu Trường đã đứng lên, ra hiệu cho hắn theo mình rời Hậu Đức Điện.

Phụ tử đi về phía Trường Lạc cung, Lưu An không biết a phụ dẫn mình đi tìm đại mẫu làm gì, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, chỉ theo sau. Hai người một trước một sau vào Vĩnh Thọ điện thì Lữ hậu đang cùng Tiểu Lưu Linh chơi gì đó. Lưu Linh thấy a phụ và huynh trưởng thì vội chạy tới, Lưu Trường nắm tay nó ngồi trước mặt Lữ hậu.

Lưu An không vui:" Linh, muội lại trốn học đấy à?"

"Hôm nay nghỉ, lão sư nói thế." Lưu Linh cãi:

"Hôm qua muội cũng nói nghỉ."

"Hôm qua muội trốn học, hôm nay nghỉ thật."

Lưu An á khẩu.

Lưu Trường hắng giọng, nói với Lưu An:" Thằng nhãi, vừa rồi ngươi nhất quyết kéo ta tới đây, nói muốn nghe chủ ý của đại mẫu, giờ sao lại không nói gì?"

Lưu An há hốc mồm, nhưng hắn mau chóng hiểu ra, vội lấy danh sách ban thưởng đưa cho thái hậu.

"Đại mẫu, đây là danh sách ban thưởng của tướng sĩ, vì người lập công quá nhiều, lại liên quan tới nhiều hầu quốc, cháu làm việc này rất vất vả, vài người trong đó không biết có ổn không?"

Lữ hậu cầm danh sách lên xem rất kỹ.

Lưu Trường mắng Lưu An:" Nhìn ngươi đi, lớn tướng rồi còn làm phiền đại mẫu, tự ngươi làm được, còn nhất định muốn trẫm dẫn đi tìm đại mẫu. Tới khi nào ngươi mới có thể tự làm được một việc đây? Chẳng qua là ai thưởng cho thực ấp nào thôi, khó gì? Vậy mà cũng không làm được."

Lưu An cúi đầu không dám phản bác, Lưu Linh đứng trong lòng a phụ cáo mượn oai hùm trừng mắt với đại ca.

Lữ hậu lạnh lùng nhìn Lưu Trường, nhìn cho y sởn gai ốc, không dám nói nữa.

"Sao không nói đi, vừa rồi nói nhiều lắm mà."

"Đêm qua con mơ thấy đánh nhau với Chu tướng, hôm nay đột nhiên nói chuyện không lưu loát ..."

Lữ hậu không thèm để ý tới y, xem hết danh sách ban thưởng, lắc đầu:" Quân công phân phối mà cũng không biết ... Phong thưởng kiểu gì thế này? Ngay cả a phụ các ngươi còn biết thưởng người lo liệu lương thảo ở hậu phương, hai cha con ngươi ngu xuẩn lại đi thưởng cho tên tiên phong Hạ Hầu Táo."

"Mang bút ra đây."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment