Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1108 - Chương 1108: Đại Quân Khải Hoàn.

Chương 1108: Đại quân khải hoàn.

Khi đại quân khải hoàn đi qua Lũng Tây, dọc đều có thể nhìn thấy kỵ sĩ phóng như bay.

Đám kỵ sĩ tay cầm cờ, lớn tiếng hô:" Đại quân khải hoàn cách Trường An 40 dặm."

Đợi kỵ sĩ tới một nơi, lại có kỵ sĩ khác tiếp nhận, không ngừng hô to tin tức đại quân khải hoàn.

Hai bên đường có không ít bách tính, nhìn thấy đại quân, bách tính hoan hô, đối với tù binh áp giải thì lớn tiếng chửi mắng. Hạ Hầu Táo mặt đầy đắc ý cưỡi trên con ngựa cao lớn, không ngừng vẫy tay với bách tính xung quanh, hắn còn cố ý giảm tốc độ xuống đi thật chậm, tới khi suýt chạm phải xe của Lưu Hằng.

"Ngự sử công, bệ hạ bày vẽ ghê thật, dọc đường có kỵ sĩ truyền công lao, còn có bách tính nghênh đón, ta đánh trận bao lần mà chưa từng được đãi ngộ thế này.

Sắc mặt Lưu Hằng rất bình tĩnh:" Trên triều không ít người phản đối xuất binh, nay chiến thắng tất nhiên là phải tuyên truyền, giảm thiểu tiếng phản đối. Hơn nữa trận này ít nhất khiến Đại Hán trong vòng 10 năm không phải lo uy hiếp tới từ An Tức nữa, bày vẽ một chút là nên."

Hạ Hầu Táo tiếc nuối:" Đáng tiếc là chỉ phái kỵ sĩ tới, nếu bệ hạ cưỡi ngựa chạy qua chạy lại hô vang chiến công của chúng ta thì tốt quá."

Lưu Hằng chưa nói, A Liệt đã không nhịn được:" Tướng quân, cẩn trọng lời nói."

Hạ Hầu Táo chẳng sợ:" Ngươi yên tâm đi, con người bệ hạ ấy à, nếu ngươi lập công, đừng nói bảo bệ hạ cưỡi ngựa reo hò, dù cưỡi bệ hạ như ngựa cũng không sao, bệ hạ không đánh ngươi đâu."

"Có điều ngươi phải cẩn thận, bệ hạ hẹp hòi lắm, một khi vô dụng rồi, lập tức báo thù tới ngay."

"Giống như Hạ Vô Thư ấy, năm xưa ông ta tát bệ hạ một cái, giờ vẫn sống khỏe phây phây, không phải vì ông ta có công à? Lần này chúng ta lập công lớn, ta càng lập công đầu, chém được nhiều nhất, sợ cái gì?"

A Liệt lau mồ hôi trán tránh xa tên này chút, tránh lát nữa máu hắn bắn lên người.

Lần này về Trường An có cả tam vương trong đó, ngay cả Lưu An cũng khó xử, vì người phải ban thưởng quá nhiều, cần chú ý trình tự trước sau, không dễ định đoạt. Chỉ Thân Đồ Gia không về, vì ông ta tọa trấn Thân Độc, cả Phùng Kính cũng tranh thủ cơ hội về gặp người thân và bằng hữu.

Khi đại quân tiến vào gần ngoại thành Trường An, cách rất xa Chu Á Phu đi đầu nhanh chóng khóa chặt người khổng lồ cưỡi ngựa trắng.

Lưu Trường dẫn quần thần tới nghênh tiếp.

Khi Chu Á Phu và Sài Vũ xuống xe thì Lưu Trường đã tới trước mặt họ.

"Bái kiến bệ hạ."

Lưu Trường đỡ hai người lên, thân thiện vỗ vai Chu Á Phu:" Không thẹn là tướng quân vô địch do trẫm bồi dưỡng ra, trận này đánh rất đẹp."

Y cũng không quên nắm tay Sài Vũ:" Lão tướng quân càng già càng dẻo dai, trẫm mừng lắm thay.

Ba người đứng đợi ở phía trước, xa giá ở trung quân bắt đầu tăng tốc. Lưu Trường vừa đợi vừa hỏi tình hình biên ải:" Tên đần Hà Hầu Táo lập được công lớn chẳng biết ngông cuồng tới mức nào."

Rất nhanh Lưu Hằng, A Liệt, Hạ Hầu Táo tới trên cùng đại quân.

Lưu Trường tới đón trước tiên.

Lưu Hằng tăng thêm vài phần khí chất quân lữ, dáng vẻ thêm rắn rỏi, không lên mặt huynh trưởng mà cung kính hành lễ bái kiến Lưu Trường. Lưu Trường vội đỡ hắn lên:" Làm huynh trưởng vất vả, trẫm thật bất an."

"Lần này đều là công của tướng sĩ, thần không khổ gì cả. Bệ hạ thân ở Trường An, bọn thần cảm tạ ân đức bệ hạ."

Lưu Hằng nói xong tránh gia một bên, ý tứ rõ ràng, để Lưu Trường thân cận với các tướng sĩ khác nhiều hơn, không cần quan tâm tới mình.

Lưu Trường nhìn sang A Liệt.

A Liệt hoảng hốt, hắn đánh trận nhiều năm chưa bao giờ gặp trường hợp long trọng thế này, tay chân luống cuống, may Lưu Trường kịp thời nắm tay hắn:" Đúng là lương tướng của trẫm."

"Thần là bì tướng thô bỉ, không có công lao gì, không xứng được bệ hạ đãi ngộ như thế."

"Ha ha ha, tướng quân kiên thủ phòng tuyến, cầm chân sĩ tốt An Tức 20 ngày, nếu không có khanh, sao Á Phu phá được An Tức?"

Lưu Trường nói vài câu quay sang Hạ Hầu Táo:" Táo, lần này lập công đầu đấy."

Hạ Hầu Táo vừa toét miệng cười đã vội vàng tỏ ra nghiêm túc:" Thần là bì tướng thô bỉ, không có công lao gì, không xứng được bệ hạ đãi ngộ như thế."

"Hả?" Lưu Trường kinh ngạc, tên này bị thứ gì không sạch sẽ nhập vào người à?

Lưu Trường còn chưa hoàn hồn thì tam vương đi ở hậu quân cũng đã tới.

Lưu Trường thần sắc phức tạp nhìn Tây Bắc Tam Ngốc, cả ba lúc này đều vô cùng kích động nhìn Lưu Trường, ba cặp mắt lớn viết rõ ràng "trọng phụ mau khen cháu đi", thiếu chút nữa thè lưỡi ra thôi.

Nghĩ tới đời sau Lưu gia toàn thế này, Lưu Trường lo lắm.

"Đứng lên đi."

"Ba ngươi lập công lớn, xem như không phụ sự kỳ vọng của trẫm ... Hà Tây vương tuổi cao nhất nhường quyền cho tướng tài, Tây Đình vương đưa kế sách, Bắc Đình vương đích thân tác chiến ... Các ngươi đều là hiền vương trong tông thất."

Khi trước mặt bao người như vậy, Lưu Trường tất nhiên nói lời dễ nghe.

Ba người mặt mày hớn hở, ai nấy vui vẻ không thôi, Lưu Trường không cần nói nhiều, dù sao là người nhà cả. Lại vỗ về Phùng Kính, Lý Quảng đi cuối, mới cùng chư tướng rời đi.

Tiệc mừng công tất nhiên không thể thiếu.

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, yến hội bố trí ở Hậu Đức Điện, không nghiêm túc như ở Tuyên Thất Điện, ăn ăn uống uống, không gò bó gì, không khí bắt đầu hơi giống khi Cao hoàng đế còn sống rồi.

Ở bên trên Lưu Trường và Lưu Hằng nhỏ giọng trò chuyện, không ai nghe thấy lời bọn họ.

Còn ở dưới thì náo nhiệt hơn nhiều.

Hạ Hầu Táo cười khoe hết cả răng, ngồi xuống bên Hạ Hầu Anh:" A phụ, Ký Thành Hầu, năm nghìn hộ, quan nội."

"Suất quân phá hai vạn địch, lấy công đầu, so với Nhữ Âm hầu thì sao nhỉ? A phụ có mấy nghìn hộ."

Hạ Hầu Anh chỉ uống hết chén này tới chén khác, rượu đắng nghét không nói nổi.

Hạ Hầu Táo hồ nghi:" Hay là già rồi, tai có vấn đề rồi?"

Còn về phần Tây Bắc Tam ... Vương lúc này ngồi vây quanh Lưu An, mấy huynh đệ bọn họ đã lâu rồi không gặp, hết sức kích động.

"Bọn ta đều bị gió lạnh thổi già rồi, chỉ ngươi là chẳng thay đổi gì, khi nào theo bọn ta đi hóng gió tây bắc đây."

"Các ngươi lập công nhiều vào, vậy ta có thể lấy danh nghĩa ban thưởng đi tây bắc rồi. Đương nhiên phạm sai lầm cũng được, ta tới trừng phạt các ngươi."

Đối diện với mấy huynh đệ, Lưu An không cẩn thận như thường ngày, cười đùa túy ý.

Mọi người đều tìm người thân cận với mình trò chuyện, A Liệt tìm được thái phó, hai người trò chuyện vui vẻ. Chỉ có mỗi Chu Á Phu là lại ngồi bên Loan Bố, trò chuyện rất nghiêm túc, không có vẻ đùa cợt nào hết.

Yến hội kết thúc mọi người đều về nghỉ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment