Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1145 - Chương 1145: Già Mà Không Chết …

Chương 1145: Già mà không chết …

"Xin a phụ ban cho con một cây cường nỏ."

Lưu Lương quỳ trước mặt Lưu Trường nói ra mong muốn cả mình.

Lưu Trường kinh ngạc hỏi: "Ai bắt nạt ngươi?"

"Không ai bắt nạt con cả."

"Vậy thì cần nỏ làm gì?"

"Vì Bắc Địa ạ, a phụ, con tới hiền nhân trong thành Trường An thỉnh giáo học vấn, ông ấy nói với con bất kể muốn làm việc gì cũng phải có vũ lực thuyết phục người khác. Vũ lực chính là chỗ dựa, không có vũ lực, chỉ dựa vào văn đức là không được ... Con ít tuổi sức yếu, nên muốn a phụ ban cho một cây nỏ."

Lưu Trường đùng đùng nổi giận: "Con chó già nào nói, đúng là nói năng linh tinh."

"Là Đường nho Vương Đồng nói ạ."

"À, Vương công nói có lý lắm."

Lưu Trường kéo Lưu Lương tới bên cạnh mình:" Nhưng con không hiểu lời ông ấy, cái gọi là vũ lực không thuần túy là ai có võ nghệ cao hơn thì nghe người đó. Chuyện này phải nói tới thực lực, lấy đại ca con ra mà nói, võ nghệ hắn không tốt, nhưng học vấn mạnh, bên cạnh vì thế mà quy tụ vô số hiền tài, đó là thực lực của hắn."

Lưu Lương trầm tư:" Vậy con phải làm sao để trở nên có thực lực ạ"

"Con là nhi tử trẫm, sinh ra là đã có thực lực rồi, chỉ cần con hiểu cách làm sao vận dụng thân phận này là đã hơn trăm vạn cây cường nỏ." Lưu Trường vỗ đầu hắn:" Được rồi, về thong thả suy nghĩ đi."

Lưu Lương dù không có được cường nỏ, nhưng lại có cảm xúc khác, hoang mang rời Hậu Đức Điện.

Khi Lưu Lương vừa suy nghĩ đủ chuyện vừa rời hoàng cung thì giật nảy mình, bên ngoài hoàng cung thì có rất nhiều người đứng đó, bọn họ râu tóc bạc cả, đều nhìn về phía hoàng cung, yên tĩnh chờ đợi.

Lưu Lương chọn đi đường vòng né tránh, hỏi giáp sĩ: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Bọn họ là tam lão các nơi, nói là sau khi tân thuế công bố đã gây nguy hại nghiêm trọng cho bách tính đương địa, cho nên tới khuyên gián bệ hạ. Bọn họ tới từ hôm qua rồi, trước tiên tới chỗ thương bộ khanh, chặn cửa nhà người ta, thấy bọn họ già cả, không ai dám phái sĩ tốt xua đuổi, không ngờ họ đánh bị thương mấy người, ngay cả Giả công cũng bị dùng đá ném trúng đầu, cuối cùng đóng cửa không dám gặp ..."

Lưu Lương ngạc nhiên:" Ngự sử công quá đáng lắm rồi, dù chính kiến khác nhau cũng không nên lợi dụng người già như thế."

Giáp sĩ cười không dám nói.

Đúng lúc đó một cỗ xe vội vàng đi vào hoàng cung.

Lưu Hằng mặt mày nghiêm túc từ trên xe đi xống, được cận thị dẫn đường, vội vàng tới Hậu Đức Điện.

Lưu Trường lúc này đang ngồi ở thượng vị, bên cạnh có người thuyết thư đang kể truyện cho y nghe, trông hưởng thj lắm.

"Ngươi tạm lui ra đi." Lưu Hằng quát lui thuyết thư:

Lưu Trường vội nói:" Trẫm sắp nghe xong rồi, chỉ còn một ít ..."

Lưu Hằng ngồi xuống bên Lưu Trường:" Trường, những người đó không phải do ta gọi tới ..."

"Trẫm biết, huynh là Ngô vương, không phải Triệu vương, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn ấy." Lưu Trường lấy tinh thần lại, cười lạnh:" Trước kia Giả Nghị nói thi hành cách tân thuế, trẫm nghi ngờ hiệu quả của nó, giờ nhìn những kẻ này tìm tới đây là biết Giả Nghị chính xác rồi."

"Bọn chúng dám làm như thế, chứng tỏ một chuyện, Giả Nghị đã làm dao động tới lợi ích của bọn chúng."

"Đám người này nhảy dựng lên, nói cái gì mà tranh lợi với dân, vơ vét tiền bạc, chèn ép bách tính, thiếu điều nói trẫm là Tần Thủy Hoàng, nói Giả Nhị là Lý Tư .... Nhưng mà nói ra thì Giả Nghị đúng là đồng môn của Lý Tư."

Thấy đệ đệ bắt đầu đem chủ đề di chuyển tới chỗ kỳ quái, Lư Hằng không biết nói gì:" Đệ bình thản thật ... Đại Hán từ khi khai quốc tới nay, chưa từng xảy ra chuyện này. Nếu xử lý không tốt sẽ gây ra phiền toái cực lớn, bọn họ đều hô khẩu hiệu lên tiếng vì dân mà tới."

"Bách tính lại không biết bản chất của thuế, họ chỉ biết trước kia không phải nộp thuế, bây giờ phải nộp, cho nên bị xúi bẩy ..."

"Tứ ca sợ cái gì?" Lưu Trường cười nhe răng:" Chăng qua chỉ là mấy chục ông già thôi."

"Ta không sợ họ, ta sợ đệ bắt họ đem xử tử. Đại Hán lấy hiếu trị quốc, không thể ra tay với người già, nếu không ảnh hưởng rất ác liệt."

Lưu Hằng rất hiểu đứa đệ đệ này, đối diện với những kẻ vì mưu cầu lợi ích mà dương lá cờ "dân ý", Lưu Trường dứt khoát không vì họ già mà bỏ qua, đánh già đập trẻ là truyền thống của đứa đệ đệ này. Hắn lo đứa đệ đệ này nóng máu lên giết đám người kia, gây ra dư luận cực lớn, hủy diệt thế cục tốt đẹp hiện nay.

"Đừng nghĩ chỉ có vài chục lão già mà thôi, Đại Hán nơi nào cũng có tam lão, nếu nơi nào cũng xuất hiện chuyện tam lão chặn cửa quan phủ, phản đối chính sách mới, vậy phải làm sao?"

"Chuyện này không thể lơ là."

"Huống hồ, nếu xử tử những người này, tiếng phản đối ở địa phương sẽ chỉ càng nhiều hơn mà thôi, tới tuổi của họ, vì mưu lợi cho tông tộc, chưa chắc sợ chết."

"Tứ ca không cần nói nữa, ý huynh là trẫm đừng dùng biện pháp cứng rắn chứ gì" Lưu Trường uể oải cắt lời:

Lưu Hằng gật đầu:" Chuyện này để ta ra mặt giao thiệp, nhất định giải quyết tốt."

" Nhưng ....."

" Không nhưng gì cả, không kéo dài quá lâu đâu, trong ba tháng sẽ giải quyết xong."

" Nhưng ..."

" Đệ đừng thấy làm thế là phiền phức, đây là cách giải quyết tốt nhất."

" Tứ ca, huynh nói đúng lắm ... Nhưng giờ thì muộn rồi."

Mặt trời treo cao, cái nắng khốc liệt.

Rất nhiều tam lão đội nắng bên ngoài đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Mới đây Đại Hán vì đề phòng quan lại gây hại cho bách tính mà thiết lập chế độ tam lão, chọn ta người già hiền năng, phụ trách giao thiệp với quan phủ. Nhưng cùng thời gian trôi đi, những người lên tiếng vì dân thành kẻ phát ngôn của hào cường, ngầm tranh đoạt quyền lực cơ sở.

Mục đích bọn họ ở đây rất đơn giản, đó là gây sức ép với triều đình, khiến triều đình phải thoái lui ở chuyện cách tân thuế.

Bọn họ sở dám tới gây chuyện, tất nhiên là không sợ bị xử trí, xử trí càng tốt, gây oanh động càng lớn, khi đó sẽ có càng nhiều tam lão tham gia. Dù là hoàng đế cũng không chịu nổi nguy hiểm này.

Đám đông đứng đó, lớn tiếng thảo luận.

Đại khái đã cho rằng mình lấy mạng ra làm việc lớn rồi, nên trên mặt không có chút sợ hãi não, tới tuổi này rồi, chết thì chết, chỉ cần tông tộc được lợi, chết là gì

Hơn nữa là người cao tuổi, bọn họ mang trên mình giáp đạo đức dư luận, ai đụng vào sẽ gặp phải áp lực cực lớn.

Khi bọn họ đang nghênh ngang ở đó thảo luận làm sao khiến chuyện này ầm ĩ càng tốt thì một quan lại trẻ đi tới.

Người này dáng không cao, tuổi chừng trên 20, nhìn mặt bình thường, chẳng có đặc điểm gì, song có 200 giáp sĩ chỉnh tề đi sau hắn.

Tức thì có một ông lão râu tóc bạc phơ như tiên ông, lớn tiếng chất vấn:" Khi nào bệ hạ gặp bọn ta?"

Hậu sinh đó nhìn họ bình tĩnh nói:" Vô cớ tụ tập trước hoàng cung hơn một canh giờ, coi là mưu phản."

"Mời các vị đi cho."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment