Ông già đi đầu cảm thấy những lời cả thiếu niên hậu sinh đó rất buồn cười, ông ta lạnh lùng dùng ánh mắt của người bề trên nhìn xuống, triều đình không còn ai nữa hay sao mà cử một thằng nhãi lông còn chưa mọc đủ ra đối diện với mình?
"Ngươi chớ dọa lão phu, lão phu tuổi quá bảy mươi, cũng không cần kéo tội danh mưu phản gì đó vào, lão phu tới lên tiếng vì dân. Đám người Giả Nghị đi ngược lẽ trời, dùng thế má nặng nề bóc lột bách tính, bệ hạ mà không cho bọn ta câu trả lời, bọn ta dứt khoát không đi."
"Phải trừng trị Giả Nhị, quay lại thuế ban đầu."
Cả đám lão già rống lên, dùng quải trượng gõ xuống đất thị uy.
Chàng trai trẻ bình tĩnh nhìn họ:" Triều đường có con đường dâng thư, nếu quan lại gây nguy hại cho bách tính, hoặc có hành vi không ổn, tam lão có thể dâng thư lên hoàng đế, phủ ngự sử, nếu bất mãn với chính sách, dâng thư lên tam công ... Không có lý nào lại chặn cổng quan phủ, chặn cổng hoàng cung. Sắp một canh giờ rồi, bây giờ chư vị quay về, thông qua phương pháp thích hợp dâng thư sẽ không sao."
Đám tam lão không li, chưa đạt được mục đích bọn họ sẽ ở đây xem ai dám làm gì.
Từ khi tân thuế ban ra, điền hộ nhà bọn họ nuôi phải nộp thuế, phó nhân cũng phải nộp thuế, mua ruộng đất cũng phải nộp thuế, làm ăn phải nộp thế, sửa cái nhà to một chút cũng phải nộp thuế thậm chí nạp tiểu thiếp cũng thuế ... Chính sách "hại dân" như thế làm chúng không yên tâm hưởng thụ nữa.
Ông già cầm đầu tiếp tục nói:" Quần thần trên triều khẳng định sẽ bao che cho Giả Nghị, sao có thể tin họ, bọn ta phải gặp hoàng đế."
Chàng trai trẻ không nói nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Đám tam lão không động đậy tiếp tục giằng co.
Sau một hồi im lặng chàng trai trẻ đó hắng giọng:" Đã một canh giờ rồi."
"Một canh giờ thì ngươi định ..."
Ông già cầm đầu vừa lên tiếng thì chàng trai trẻ múa kiếm chém đứt cổ họng, ông ta ôm cổ lảo đảo ngã xuống, chàng trai chặt đầu xách lên:" Giết những kẻ mưu phản này."
Giáp sĩ xông lên như ác thú, đám lão già co giò chạy.
Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị để chết, nhưng khi bóng ma tử vong ập xống, ai không sợ hãi cho được, la hét cầu xin, khóc lóc, bỏ chạy ... Đều vô nghĩa, đám giáp sĩ không tốn công vô ích, nâng nỏ lên bắn ào ào, máu bùng lên như những làn sương, tụ thành vũng, không một ai sống sót.
Chàng trai trẻ bình thản la bội kiếm:" Theo luật, kẻ mưu phản diệt tộc, mau tới nhà chúng, đừng để kẻ phạm tội chạy trốn."
"Vâng!"
Giáp sĩ nhận lệnh đi ngay.
Những giáp sĩ trông cổng hoàng cũng nhìn cảnh đẫm máu đó, mắt trố ra, người ở đâu ra thế? Tam lão mà cũng nói giết là giết.
Lưu Hằng kinh hoàng chạy ra ngoài hoàng cung, nhưng đã muộn rồi, mặt đất chỉ còn lại đống thi thể.
Lưu Trường đủng đỉnh theo sau, nhìn cảnh này hài lòng nói với chàng trai trẻ thi lễ với mình:" Thang, làm khá lắm ... Để ngươi thay thế a phụ ngươi ở huyện nha là chính xác . Xử lý hết thi thể, diệt tộc của chúng, công bố trên báo chí."
"Vâng." Trương Thang nói một câu đi ngay:
Lưu Hằng chưa hoàn hồn:" Đệ gây đại họa rồi ..."
"Tứ ca sợ cái gì? Chỉ cần nhún nhường một lần, bọn chúng sẽ càng thêm ngông cuồng, tam lão địa phương nếu dám gây chuyện, vậy cứ để chúng làm, trẫm diệt cả tộc chúng, tới khi chúng không dám kiếm chuyện nữa thì thôi." Lưu Trường mắt trợn tròn:" Dám xông vào quan nha, đánh xá nhân của trẫm, trẫm không để chúng sống mà đi."
"Ác tặc!"
"Ác tặc!"
"Loại tặc này không trừ, thiên hạ sao yên được?"
Trong phủ Loan Bố, quần thần nổ tung, bọn họ thần sắc kích động, mặt đỏ bừng bừng, dùng lời lẽ ác độc nhân chửi mắng nguyền rả Trương Thang, giận tới toàn thân run lẩy bẩy.
Hành vi của Trương Thang vừa truyền đi, toàn bộ Trường An chấn động.
Hung tàn tới độ này, không ai tiếp nhận được.
Toàn là ông già trên 70, chỉ vì muốn gặp hoàng đế mà giết hết, lại còn diệt tộc? Quần thần tức thì sục sôi, tụ tập trước mặt Loan Bố, tố cáo hành vi của Trương Thang.
Không chỉ thế, cả Giả Nghị cũng bị đầy lên đầu sóng ngọn gió.
Vì chuyện này khởi nguồn là từ Giả Nghị, hắn không thoát khỏi liên quan.
Bọn họ mồm năm miệng mười đòi xử tử tân Trường An huyện thừa này muốn ngũ mã phân thây hắn.
Loan Bố đợi tới khi bọn họ sắp băm vằm xé xác Trương Thang, nói:" Trương Thang chỉ là người chấp hành chiếu lệnh thôi, sai là ở bệ hạ, các vị đã phẫn nộ như thế, hãy cùng ta vào cung chất vấn bệ hạ."
Quần thần im bặt, cả người vừa la hét hung hăng nhất cũng ngậm miệng.
Loan Bố cau mày:" Sao, các vị tự xưng trung thần thẳng tính, vậy mà không dám nói à?"
Có đại thần vội nói:" Không liên quan tới bệ hạ, nhất định bệ hạ bị tiểu nhân xúi bẩy."
Loan Bố nghiêm mặt nói:" Nếu các vị đều nói thế, vậy theo ta đi tìm bệ hạ, truy cứ nguồn cơn việc này ..."
Cả đám vội vàng cáo từ rời đi, ai chẳng biết đó là lệnh của hoàng đế, giờ tới trước mặt hoàng đế để nạp mạng à?
Lưu Trường không chỉ hạ lệnh cho Trương Thang mà còn cả các quận thủ, quốc tướng, kẻ nào dám gây chuyện, diệt tộc.
Ở địa phương thì Lưu Trường càng tự tin, Quán A và Trần Mãi ở Thục, Sài Kỳ và Tiêu Duyên ở Điền, Viên Áng ở Triệu, Đổng Xích ở Tề, Lư Khanh ở Lũng tây còn Tây Bắc Tam Ngốc, Triệu Thủy ở Nam ViệT, Triều Thác ở Lương ... Bọn họ chấp hành mệnh lệnh của Trường lão gia càng kiên quyết.
Đám tam lão tụ tập ở Trường An đợi mãi không thấy cục diện thiên hạ hưởng ứng mà bọn họ mong đợi xuất hiện, chính vì có những người này.
Chỉ cần hoàng đế ra lệnh, bọn họ chẳng bận tâm ngươi có thân phận tuổi tác gì. Ngoài ra còn có quân đội kiên định đứng về phía hoàng đế, nam bắc quân ngày đêm qua lại tuần tra, bọn họ rất mong có kẻ nhảy ra làm loạn.
Cho nên căn bản những kẻ đó chẳng mảy may uy hiếp được tới L ưu Trường.
Đám người kia đi hết rồi, chỉ còn lại Lục Giả, Loan Bố quay sang hỏi:" Lục công thấy thế nào?"
Lục Giả lớn tiếng nói:" Hành vi của bệ hạ thực sự quá tàn bạo, ta nguyện ý cũng Loan tướng vào cung hỏi tội."
Loan Bố ánh mắt phức tạp nhìn ông ta, chẳng biết ông ta nói thật hay giả.
Người khác không biết chứ Loan Bố sao không biết, vị này xưa nay cùng bệ hạ diễn vai đối lập, làm nghề câu cá hơn chục năm, không ai dám tin ông ta nữa.
Loan Bố thở dài, triều đường đông như thế, vậy mà không ai cùng chí hướng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com