"Đại vương đúng là người tốt."
"Tặng quà rồi phái người bảo vệ đã đành, còn xả thân cho người ta kiếm chính tích nữa."
Từ trong huyện nha đi ra, Hạ Hầu Tứ không nhịn được nữa, luôn mồm than vãn với Hạ vương.
Lưu Tứ có hơi xấu hổ:" Có làm sao đâu, chỉ tới huyện nha một chuyến thôi, kêu ca gì."
"Đại vương chẳng làm sao, tiền phạt do thần trả mà." Hạ Hầu Tứ xót xa lắm:" Cẩu tặc chó má, chúng ta tốt bụng giúp hắn, vậy mà hắn phạt tiền của chúng ta! Thần gom góp tiền ba tháng chuẩn bị mua hoa phục, giờ hay rồi, giờ có mà mặc bao tải."
Đổng Trọng Thư tương đối bình tĩnh, khuyên:" Tứ, vì Trương Thang là người như thế nên đại vương mới coi trọng, điều này chứng tỏ hắn là người công chính, không vì tư tình mà làm lỡ việc công ..."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh về tới nơi làm việc đơn sơ của Hạ vương.
"Trương Thang là nhân tài, sớm muộn gì cũng thành nhân vật như Triều Thác ... Chúng ta là cố hữu, giúp đỡ hắn khi hắn chưa phát đạt, đợi tương lai sẽ có tác dụng ..." Lưu Tứ vẫn thấy chuyện mình làm là đáng:
Đông Trọng Thư nhắc nhở:" Đại vương, người này thanh danh rất kém, nếu qua lại quá gần, liệu có ảnh hưởng tới thanh danh của đại vương không?"
Lưu Tứ ngoạc miệng cười, điệu cười ngốc nghếch này kế thừa tinh túy của Lưu Trường:" Ngươi phải nghĩ thế này, ngay cả người như Trương Thang, ta vẫn lễ hiền đãi sĩ, bị sỉ nhục cũng không giận ... Tương lai sẽ có nhiều người tới quy thuận."
"Hiền tài thiên hạ còn nhiều lắm, đợi chúng ta về nước sẽ chiêu nạp hiền tài khắp thiên hạ, chỉ cần có sở trường nào đó, ta đều trọng dụng, không luận thân phận ..."
"Trọng Thư, ngươi ở thái học tiếp tục xem xét nhân tài, gặp hiền tài tốt phải kịp thời báo cho ta ... Tứ, tiếp tục ở quân học kết giao mọi người, tiếp tục tuyên truyền tình hình nước Hạ ..."
"Ba chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định làm nước Hạ trở nên vô cùng cường đại!"
Những lời của Lưu Tứ kích động hai tên bạn nhỏ, cả ba vỗ tay thề trong tiểu đình đơn sơ.
Còn trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường cũng đang võ về bạn nhỏ nhà mình.
Giả Nghị ngồi trước mặt Lưu Trường, mặt mày đau khổ:" Bệ hạ, vì thần làm việc không tốt, khiến bệ hạ gánh tiếng ác ..."
Khi Giả Nghị đang nằm dưỡng thương trong phủ, nghe nói Lưu Trường đại khai sát giới thì không ngồi yên được nữa, hắn tất nhiên biết chuyện này ác liệt thế nào. Bệ hạ liền một lúc giết nhiều ông già như thế, dù giờ không ai nói, nhưng trải qua vài đời, thanh danh của Lưu Trường chắc chắn sẽ vô cùng tồi tệ ...
Lưu Trường thì lại cười to:" Ngươi đúng là vô dụng còn nói mình là đại nho, mấy ông già cũng không đánh nổi, bị người ta đập cho vỡ đầu."
"Bệ hạ, sao thần dám ra tay với người cao tuổi chứ ạ?"
"Đó là bệnh chung của các ngươi, tự cho mình là đúng đóng dấu lên người ta .... Tuổi cao thì tức là đạo đức à? Tuổi nhỏ phải được khoan dung à? Tôn trọng người già là đung, nhưng không có nghĩa là dung túng cho những lão già không đáng kính, cậy già lên mặt. Chẳng lẽ gặp phải lão già không có đạo đức gì, vẫn phải tôn trọng à?"
"Chuyện này ..." Giả Nghị không đáp được:
"Cái này ngươi kém xa Triều Thác, nếu là Triều Thác làm, xem bọn chúng dám tới nhà không? Hừ, còn không sống nổi để đến hoàng cung gây chuyện."
"Bệ hạ, bất kể thế nào thì thần cũng làm hại thanh danh của bệ hạ ..."
Lưu Trường đột nhiên nắm lấy tay hắn:" Ngươi nói đúng lắm."
"Bởi vì ngươi mà trẫm không còn tiếng hiền quân nữa, thế này đi, cho ngươi một cơ hội bù đắp, viết bài văn tán dương trẫm ... Đề mục trẫm cũng nghĩ rồi, là Thánh thiên tử luận, ngươi thấy sao?"
Giả Nghị rút vội tay ra:" Bệ hạ, thiên hạ đâu ra hoàng đế ép đại thần viết lời tâng bốc mình."
"Trẫm hỏi, ngươi có viết không?"
"Không viết."
"Không viết trẫm làm đầu ngươi vỡ một chỗ nữa đấy."
"Thần sắp đi bái kiến đại mẫu, bệ hạ cứ ra tay."
"Tưởng trẫm sợ bà già đó à? Cho ngươi biết, cả đời này trẫm chưa từng sợ một ai."
Thế là chốc lát không khí bi thương bị Lưu Trường phá hỏng, hai người suýt đánh nhau ... Giả Nghị lúc rời đi còn nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên bị hoàng đế làm giận lắm.
Đậu Quảng Quốc vội vàng hành lễ:" Bệ hạ nhân từ, vì làm Giả công không áy náy nữa mà hao tốn tâm tư."
Lưu Trường mím chặt môi, y thực sự muốn Giả Nghị viết văn tán dương mình, văn chương của tên đó số một số hai của Đại Hán, nếu được hắn viết cho bài văn đạt tầm cao Quá Tần Luận, tương lai con cháu phải đọc câu chuyện về y mà lớn lên, tiếc là chuyện không thành.
Thôi thì đành lấy tiếng hi sinh vì thần tử, Lưu Trường quay sang Lữ Lộc:" Tình hình các nơi ra sao? Có tấu chương không?"
"Có ạ, khắp nơi có những kẻ hưởng ứng, muốn hiệu triệu mọi người dâng thư bãi miễn Giả Nghị, giết Trương Thang .... Có điều quận thủ các nơi kịp thời ra tay khống chế. Chỉ có nước Đường không có chuyện này ạ."
Lưu Trường không sợ, quân đội thiên hạ nghe lệnh trẫm, các ngươi lấy cái gì mà đấu: "Tiếp tục lưu ý."
"Vâng!"
Làm xong công việc hàng ngày, Lưu Trường tới Tiêu Phòng Điện.
Vừa tới cửa điện đã nghe thấy tiếng khóc.
"Cô mẫu ... Cháu bị người này khinh nhục, mất mặt cháu đã đành, nhưng bọn chúng không để cô mẫu vào mắt."
Lưu Trường nghiêm mặt đi vào.
Tân Bình Dương hầu này thể hiện hoàn mỹ câu, đời sau không bằng đời trước. Lưu Trường cứ tưởng lao dịch sẽ cho hắn bài học, làm lại con người, nhưng không, có những kẻ giang sơn dễ đổi, bản tính không dời.
Tào Kỳ chính là như thế, trên người hắn chẳng có tí hào quang nào của Tào Tham, Tào Quật, hoàn toàn là tên hoàn khố vô dụng ... Đã thế còn thích gây sự thị phi, gây chuyện xong mang hoàng hậu ra, làm Lưu Trường rất bất mãn.
Thấy hoàng đế tới, Tào Kỳ sợ hãi, vội vàng hành lễ bái kiến.
Lưu Trường ngồi xuống bên Tào Xu, cúi đầu nhìn hắn.
"Lần này lại xảy ra chuyện gì?"
"Bị người ta đánh ..." Tào Xu ngán ngẩm nói:
"Vì sao bị đánh ..."
Tào Kỳ ngậm chặt miệng không dám nói.
Lưu Trường nổi giận mắng: "Cút ra ngoài."
Tào Kỳ rời đi như bỏ trốn, Tào Xu thở dài: "Ôi phải kiếm việc gì đó cho nó làm, suốt ngày uống rượu gây sự rồi ăn đòn ra, chẳng biết làm gì."
Lưu Trường không hỏi tiếp:" Được rồi, nàng đừng lo, trẫm sẽ nghĩ cách."
"Không sao, bệ hạ không cần phải khó xử."
"Không khó, người tệ tới đâu chỉ cần tìm được vị trí thích hợp sẽ phát huy được khả năng của mình. Nàng đừng vội, để trẫm nghĩ kỹ xem, loại địa phương nào dùng được nhân tài này."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com