Lưu Thiên và Lưu Tư rời hoàng cung, miệng nhét đầy các loại thức ăn, ngồi lên xe, có người đưa chúng về phủ thái tử. Lưu Thiên vừa ăn vừa nói: "Đại phụ là tốt nhất, chẳng bao giờ mắng chúng ta, lại cho chúng ta đồ ăn, không giống a phụ, suốt ngày nghiêm mặt, còn quát mắng."
Lưu Trệ thì nói:" Trọng phụ cũng tốt, mỗi lần ra ngoài đều mang quà về cho chúng ta ..."
Hai đứa bé kích động đàm luận ai tốt với chúng nhất, Lưu Thiên cẩn thận gói số ăn vặt còn dư lại, giải thích:" Mang về cho đám Thiếu Nhi."
Lưu Trệ ồ một tiếng, chia đồ ăn của mình cho hắn:" Vậy huynh ăn của đệ đi."
Về tới phủ thái tử, nơi này lúc nào cũng náo nhiệt, môn khách ra ra vào vào, mọi người gặp hai đứa bé đều đứng lại trêu vài câu.
Lưu Thiên đi tìm mấy muội muội của Vệ Văn Quân, chia nhau đồ ăn vặt, năm đứa trẻ con tụ lại một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Cách đó không xa cũng có mấy môn khách tụ tập trò chuyện.
"Nếu điện hạ còn ở nhà thì tốt quá, nhất định sẽ ngăn cản bệ hạ."
"Đúng thế, bệ hạ làm vậy không tốt."
"Bao nhiêu ông già như thế mà giết hết, bây giờ ở địa phương dân oán khắp nơi, bệ hạ chẳng những không xử trí Trương Thang còn hạ lệnh các nơi trấn áp ... Đây đúng là hành vi của Thủy Hoàng đế."
Lưu An khi rời Trường An chỉ đem theo những môn khách tinh nhuệ tâm phúc nhất, không ít môn khách vẫn còn ở đây.
Là người làm học vấn, dù không phải Nho gia, bọn họ vẫn giữ quan niệm đạo đức Nho gia, cực kỳ bất mãn với hành vi của hoàng đế.
Lưu Trệ đột nhiên dừng ăn quay đầu sang.
"Đúng thế, đó là hành vi bạo quân, biệt pháp như vậy không phải là của quân vương hiền minh ..."
Chát !
Người kia đang nói, đột nhiên cảm thấy có gì đập vào đầu, đưa tay sờ, dinh dính, thì ra là miếng mứt, hắn trừng mắt nhìn, liền thấy Lưu Trệ đùng đùng nổi giận.
"Ngươi là thứ gì, sao dám sỉ nhục đại phụ à?"
Lưu Thiên sững sờ, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thường ngày Lưu An dạy nó, phải đối xử tốt với những người này, coi họ như trọng phụ, gặp được phái hành lễ trước. Cho nên Lưu Thiên luôn ngoan ngoãn với những môn khách này, vậy mà Lưu Trệ ném thẳng mứt vào mặt họ.
Nó vội hỏi:" Có chuyện gì?"
Lưu Trệ phẫn nộ:" Kẻ này nói xấu đại phụ.
Lưu Thiên tức thì rút kiếm gỗ ở hông đâm đối phương, mấy môn khách kia la hét ầm ĩ, có người vây quanh. Vệ Văn Quân được Lưu An giao ở lại trông nhà vội vàng chạy tới:" Xảy ra chuyện gì?"
“Hôm nay Mao công dạy bọn ta, chim lớn nuôi chim nhỏ, chim nhỏ nhớ ơn, khi lớn lên cho chim lớn đã già ăn. Trọng phu như chim lớn nuôi các ngươi, các ngươi không báo đáp, lại đi nói xấu người lớn của trọng phụ, đạo đức của các ngươi không bằng chim nhỏ à?"
Nghe Lưu Trệ thuật lại không sai một chữ nào những lời bọn họ nói, người bị ném trúng mặt đỏ bừng nói:" Bọn ta lo cho bệ hạ, đây là khuyên gián, trẻ con làm sao mà hiểu được."
Nhưng lời ấy sao qua mặt được Vệ Văn Quân, tức thì nghiêm mặt nói:" Mời các ngươi đi đi, sau này đừng ở đây nữa, thái tử là người khoan dung, có thể tha thứ cho lỗi lầm của các ngươi, nhưng thái tử không phải người bất hiếu, tuyệt đối không khoan thứ cho hành vi các ngươi."
Mấy môn khách kia không dám nói gì, vội vàng đi ngay.
Vệ Văn Quân hành lễ với xung quanh:" Chuyện trên triều đường, không dám bình luận, mọi người nếu không phải môn khách của thái tử, thì muốn làm gì cũng được, nếu có thân phận này, vậy thì đừng vì hành vi lời nói của mình gây họa cho thái tử ... Nếu không chớ trách ta.
Mọi người đa phần trong lòng phức tạp, không ai gây sợ, tên tiểu tử này tuy bọn họ nhìn lớn lên, song nói có lý.
Lưu Trệ nhìn chăm chằm đám người bỏ đi, chất vấn:" Vì sao ngươi không giết chúng?"
Vệ Văn Quân ngớ người:" Thái hậu ra lệnh không vì lời nói mà giết người."
Lưu Trệ rất bất mãn với pháp lệnh này.
Vệ Văn Quân khuyên:" Ngươi còn nhỏ, đừng nói những lời như thế, đó không phải là lời trẻ con nên nói. Phải chuyên tâm theo lão sư học tập, nhớ, giết người không phải chuyện tốt, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không không được có ý niệm giết người."
"Rắm thối, cần giết thì phải giết."
Đột nhiên có người lớn tiếng nói rồi đi tới.
Vệ Văn Quân nhìn người đó đành bất lực, thi lễ: "Hạ vương!"
Lưu Tứ cười ha ha đi tới trước Lưu Thiên và Lưu Tứ, tán dương:" Làm tốt lắm, ta vừa tới cổng thì nghe bọn họ bàn luận chuyện của các ngươi."
"Trọng phụ!"
Hai đứa bé đều vui vẻ chạy tới kéo tay Lưu Tứ.
Lưu Tứ tiếp tục dạy bảo:" Giết một kẻ ác có thể cứu được mười người tốt, đừng sợ giết người, chỉ cần là kẻ ác thì giết cũng không sao?"
Vệ Văn Quân không đứng nhìn được nữa:" Đại vương ngài ...."
"Ta dạy do tử nhà ta lên quan gì tới ngươi." Lưu Tứ mắng một câu, tiếp đó kéo hai đứa bé sang bên hỏi nhỏ:" Đại phụ các cháu nói thế nào, bao giờ thì rời Trường An."
"Đại phụ không nói."
"Hai đứa có hỏi không?"
"Bọn cháu hỏi rõ lắm, đem toàn bộ lời trọng phụ muốn hỏi đều nói với đại phụ rồi."
Lưu Tứ trợn mắt:" Hai thằng nhãi các ngươi bán đứng ta à?"
Lưu Thiên phản ứng nhanh, hô lên:" Chạy."
Hai đứa bé quay đầu chạy ngay, Lưu Tứ tức tối theo phía sau la hét.
Hai đứa bé chạy vào hậu viện, Lưu Tứ hậm hực tới bên Vệ Văn Quân:" Xưa nay luôn là ta bẫy các trọng phụ, không ngờ bây giờ ta cũng thành trọng phụ bị hãm hại rồi."
"Đại vương ... Điện hạ có lệnh, điện hạ không ở nhà thì không cho ngài vào."
Lưu Tứ khoác cổ Vệ Văn Quân" Đó là thân đại ca của ta, huynh ấy đâu thể vô lý như thế? Ta tới thăm do tử của ta thì có làm sao? Mà kỳ thật đấy, huynh ấy đi lại không mang ngươi theo sao?"
"Thần phụ trách trông coi tiểu công tử."
"À .... Thế thì đừng có trông coi nhầm người nhé, muội muội ta cứ thường xuyên chạy qua bệ này ... Ngươi từng nghe chuyện Vệ Quân bị nấu chưa?"
"Chưa ạ."
"Trước kia có một người họ vệ, hắn có ý đồ quá thân phận với một thiếu nữ đơn thuần khả ai lại vô tri, sau đó bị ca ca thiếu nữ đó nấu thịt ...."
Vệ Văn Quân nghiêm túc nói:" Đại vương, thần xuất thân thấp kém, tuyệt đối không có ý nghĩ quá thân phận nào."
"Cẩn thận đấy, ta không dễ bị lừa như đại ca ngu xuẩn của ta đâu ...."