"Quận thủ! Bọn ti chức không nỡ rời ngài."
"Quận thủ!"
Rất nhiều quan lại quỳ trước mặt Trần Mãi, quyến luyến vô cùng. Trần Mãi nghiêm mặt, không có chút thay đổi nào.
Trần Mãi ở Ba Thục thời gian rất dài rồi, rốt cuộc cũng nhận được chiếu lệnh về Trường An, lần này về không phải báo cáo công tác mà là chính thức giải nhiệm, y sẽ vào triều đường làm quan.
Đây là tin vui, nhưng quan viên đương địa lại trông có vẻ đau lòng.
Khi Trần Mãi vừa mới tới Thục Quận, quan lại nơi này từng coi khinh hắn, nhưng cùng với việc hắn nhiều lần nhử mồi, diệt hết đám quan lại làm ác, dần nắm lấy quyền lực ở đây.
Hơn mười năm qua Trần Mãi ngày càng củng cố địa vị của mình, với quan lại đương địa, Trần Mãi làm được có công ắt thưởng, chỉ cần là người có tài năng, hắn không để ý xuất thân, toàn lực bồi dưỡng, nên quan lại đương địa đều nhận ơn đề bạt của hắn, không nỡ để hắn đi.
"Được rồi, đi hay không không phải do ta định đoạt, cũng chẳng phải do các ngươi định đoạt."
"Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình, đừng nói những lời như Thục Quận không thể thiếu ta, Thục quận không phải của ta mà là của hoàng đế ... Ta tiếp tục ở lại đây, há chẳng phải tài lớn dùng vào việc nhỏ?"
Các quan lại lần đầu nghe Trần Mãi nói chuyện thú vị như vậy, thường ngày hắn luôn nghiêm túc, không cười với ai.
Trầm Mãi lần nữa nhìn xuống quan lại mình bồi dưỡng, nói nhỏ:" Lần này triều đường quản lý Ba Thục cần lượng lớn năng thần, trong số các ngươi, khả năng có người thành quận thừa .... Tất cả dựa vào chính tích và tài năng của các ngươi. Nhưng bất kể thành cái gì, chớ quên lời của ta, làm việc cần cẩn thận, chính sách cần cân nhắc."
"Vâng!" Mọi người vội hành lễ:
Trần Mãi phất tay:" Về đi, vài ngày nữa ta đi, không cần tới tiễn ta, cũng không cần làm cho ai ai cũng biết, nếu dám làm chuyện nịnh bợ lấy lòng, làm lỡ hành trình của ta, ta nhất định không tha."
Mọi người lần nữa hành lễ, kỳ thực ai cũng biết, không phải quận thủ lỡ hành trình, mà lo làm ảnh hưởng tới canh tác và thu hoạch.
Vị quận thủ này tiếp xúc nhiều sẽ hiểu, mặt lạnh mềm lòng.
Hôm sau trời vừa sáng là Trần Mãi rời đi, hắn nói là mấy ngày để người khác nếu có ý định làm gì sẽ nghĩ còn thời gian, kỳ thực hắn chuẩn bị xong từ trước nên lên đường ngay, khiến người ta trở tay không kịp.
Trên đường rời đi, nhìn thành thị, thôn làng, đồng ruộng, Trần Mãi khẽ mỉm cười, xem như không phụ kỳ vọng của bệ hạ.
Luận tới quận giàu có, không đâu hơn được Thục, luận tới nước giàu có, không đâu bằng được Lương.
Là nước chư hầu giàu có nhất thiên hạ, nước Lương lúc này đây lại chẳng thái bình.
Lưu Trường nhiều lần tới nước Lương, mỗi lần đều cảm thụ sự khác biệt nơi này với nơi khác, kiểu lười biếng phát ra từ xương tủy ấy, nhìn đâu đâu cũng thấy người béo, giống quốc quân của bọn họ ... Vì nằm ở trung tâm của Trung Nguyên, nước Lương dù chẳng làm gì cả, dựa vào thương cổ qua lại cũng phát tài lớn, thêm vào bản thân đất đai màu mỡ, thiên thời địa lợi nhân hòa tề tụ, không muốn giàu cũng khó.
Nhưng Triều Thác không phải là người chịu nhàn nhã.
Khi Lưu Trường lần nữa tới nước Lương, y đã chuẩn bị tâm lý rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bất ngờ ...
Vậy mà dọc đường không thấy bách tính bị quan lại cầm roi lùa đi lao dịch, hết thảy trông rất hài hòa. Hai bên đường là lúa mạch vàng rực, bách tính thong thả thu hoạch, đặt lúa mạch bên đường, chẳng sợ bị người ta trộm mất.
Có quan lại thong dong đi qua, cũng không nhìn bách tính lấy một cái.
Điều này không giống hình ảnh mà Lưu Trường tưởng tượng, chẳng lẽ Ngũ ca đột nhiên quật khởi, khuất phục Triều Thác.
Hay là do thôn quê nên không ảnh hưởng.
Khi Lưu Trường tới huyện thành thì tình hình nơi này không có gì khác biệt, thương cổ ngồi trên xe ngựa xếp thành hàng dài trước cổng, giáp sĩ kiểm tra rồi cho qua. Bách tính vẫn thế, người đi đường rất đông, qua qua lại lại náo nhiệt.
Lưu Trường cau mày.
Đậu Quảng Quốc không kìm được cảm khái:" Nếu bách tính toàn thiên hạ đều như nước Lương thì thịnh thế bệ hạ muốn được thực hiện rồi."
Lữ Lộc hồ nghi hỏi:" Nơi này trông không có gì thay đổi cả, không phải nói Triều Thác đã sắp làm quan viên nơi này phát điên hết rồi sao?"
Lưu Trường đột nhiên tóm lấy một viên quan đi qua.
Người đó dù bị người ta kéo tay cũng không giận, còn hiền hòa hỏi:" Ngài có chuyện gì sao?"
"Ta là thương cổ đi qua, nghe nói Triều Thác sau khi tới nước Lương khiến cho chó gà không yên, sao bây giờ lại trông như không ảnh hưởng gì cả??"
Viên quan đó vỡ lẽ:" À, toàn đồn bậy đấy, đừng tin, ngài về nhớ nói với người bên đó, nước Lương vẫn như cũ, hết thảy đều tốt .... Từ khi triều tướng tới, lấy bách tính làm gốc, thanh tĩnh vô vi, hiền hòa với thương cổ, nâng đỡ người lương thiện ..."
Lưu Trường mặt biến sắc, vội vàng rời nơi này.
Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc không hiểu gì cũng cuống lên bám theo, nghe thấy Lưu Trường hô:" Không xong, Triều Thác bị giết chết rồi, mau tới vương cung."
Một chiếc xe ngựa điên cuồng phóng trên đường, hướng về vương thành nước Lương, chạy tới đâu người đi đường né tránh tới đó, chửi bới om sòm.
Ở nước Lương chậm chạp, xe ngựa chạy với tốc độ nhanh thế này thật hiếm có. Xe cứ thế lao tới cổng thành làm đám giáp sĩ hoảng hồn bao vây.
"Nghiệm ..."
Giáp sĩ vừa mở miệng liền có thứ gì đó ném thẳng vào mặt, hắn luống cuống đón lấy, vừa định chửi thì quân hầu bên cạnh đã quỳ xuống.
Lúc này giáp sĩ mới nhìn thứ mình nhặt được.
Đó là chiếu lệnh hoàng đế còn niêm phong, giáp sĩ hoảng loạn quát tháo mọi người nhường đường.
"Thiên sứ hay tới, nhưng ngông nghênh thế này thì hiếm có!"
"Đám người từ Trường An tới có ai là không ngông nghênh? Trước đó ta còn thấy một đoàn người, đại vương của chúng ta đích thân ra mặt, người đó cũng không xuống xe, chỉ bảo xa phu xuống hành lễ bái kiến. Đại vương mấy phen khẩn cầu, xe ngựa không chịu dừng, cứ thế đi thẳng."
"Hả? Dám sỉ nhục đại vương chúng ta như thế, đại vương là thân huynh đệ của bệ hạ đấy."
"Thế còn là may, nghe nói có thiên sứ tời nước Triệu dám ra tay với cả Triệu vương cơ ..."
Đám giáp sĩ cùng lắc đầu thở, chư hầu vương bây giờ không đáng tiền nữa rồi, có khi sống còn chẳng thoải mái bằng đám trông cổng bọn họ ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com