Lưu Trường nhảy ngay xuống ngựa, Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc vội vàng bám theo.
Chỉ là so với Lưu Trường khỏe như trâu, hai người này trông hết sức yếu ớt, dù đường có bằng phẳng cũng không chịu nổi xe ngựa chạy nhanh như thế, dọc đường đi lục phủ ngũ tạng bị lắc cho rời vị trí rồi, bọn họ còn chưa phục hồi. Lữ Lộc còn đỡ dù sao cũng được bạo quân rèn luyện cho rồi, Đậu Quảng Quốc thiếu chút nữa nôn cả ra, chỉ Lưu Trường là chẳng ảnh hưởng gì, cứ thế xông thẳng vào cương cung.
Tất nhiên có giáp sĩ ra chắn đường.
Chính điện vương cung, Lưu Khôi đang cười khà khà trò chuyện với một người, đột nhiên có giáp sĩ chạy tới hô to.
"Đại vương, không xong rồi! Bệ hạ ..."
Hắn vừa mở miệng thì có tiếng bước trân huỳnh huỵch truyền tới, người đó húc văng hắn sang bên.
Lưu Khôi hoang mang đứng lên, người ngồi bên cạnh hắn chính là Triều Thác.
Chỉ thấy hai người ngồi đối diện, bàn trước mặt còn đặt trà bốc hơi, ung dung tự tại.
Nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã đó, Lưu Trường trố mắt.
Chuyện gì thế này, Triều Thác bị đồng hóa rồi à?
Triều Thác mắt tròn xoe, không khí có phẩn lúng túng:" Không phải đâu, bệ hạ nghe thần giải thích."
Lưu Trường đau lòng vô kể:" Thác à, trẫm không ngờ, đến ngay cả ngươi cũng bị nước Lương đồng hóa. Trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại ngồi đây uống trà."
Triều Thác còn chưa kịp giải thích thì Lưu Khôi đã vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, cả vương cung thiếu chút nữa rung chuyển.
"Trường đệ, sao lại tới đây?"
Lưu Khôi rất kích động chạy tới ôm chầm lấy Lưu Trường, gần như dùng cả thể trọng lao vào, cũng chỉ hắn mới dám làm thế, người khác thì mai là ăn dỗ luôn rồi.
Lưu Trường mặt mày bất lực, Lưu Khôi kéo Lưu Trường ngồi xuống, quan sát một lượt.
"Không tệ, lại cao lên rồi."
"Ca, trẫm đã chừng này tuổi, làm sao còn cao lên được nữa chứ?"
"Ha ha ha, sao lại không thể, Trường đệ nhà ta lúc nào chẳng lớn."
Lưu Trường cầm ấm trà làm vài ngụm:" Nước Lương rốt cuộc có gì khác biệt, trẫm phái ai tới cũng bị huynh đồng hóa."
Lưu Khôi không trả lời, gọi to:" Người đâu, mang rượu ngon ta cất giữ lên đây! Thịt nữa!"
Hai huynh đệ có rất nhiều điều muốn nói, Triều Thác xấu hổ rót trà, uống trộm vài ngụm.
"Thái hậu có khỏe không?"
"Khỏe."
"Hoàng hậu thì sao?"
"Khỏe."
"Thế Tứ?"
"Vẫn chưa chết."
Lưu Khôi nhiệt tình cùng đệ đệ hàn huyên, đệ đệ ngày đêm nhớ mong đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm Lưu Khôi vui lắm, nói mãi không hết chuyện.
Ăn no uống đủ rồi Lưu Trường mới nhìn sang Triều Thác:" Nói đi, thế này là sao?"
Triều Thác nghiêm mặt nói:" Bệ hạ, thần đang cùng đại vương bàn quốc sự, quốc tướng và quân vương bàn bạc với nhau thì có vấn đề gì chứ?"
"Người khác thì không có vấn đề gì cả, nhưng với Triều Thác ngươi thì có đấy, ngươi theo trẫm bao nhiêu năm, trẫm lại không hiểu ngươi à? Chuyện hôm nay mà không nói rõ, trẫm cách chức ngươi, cho ngươi đi nuôi lợn."
Lưu Khôi vội nói:" Trường đệ, Triều tướng đúng là cùng trẫm bàn quốc sự đấy."
Lưu Trường lắc đầu chỉ Triều Thác:" Đừng nói bàn quốc sự gì, tên này ngồi uống trà cùng chư hầu vương đã là vấn đề rồi."
Lưu Khôi bật cười:" Khi Triều tướng vừa tới, ta vô cùng sợ hãi, bên ngoài nói Triều tướng tàn khốc, hiếu sát ... Chỉ là sau khi chính thức quen thuộc với Triều tướng mới biết không phải như thế, Triều tướng quản lý nước Lương, chuyện gì cũng nghĩ cho bách tính, quan tâm quan lại, thưởng cho người có công, hết thảy làm theo lệ cũ, thanh tĩnh vô vi."
Lưu Trường kinh hãi kéo Lưu Khôi sang phía mình che chở:" Ngũ ca, nếu huynh bị bắt cóc thì nói rõ, trẫm cho toàn cho."
"Ái dà, sao ta nói mà đệ không tin."
Lưu Trường cũng muốn tin lắm, nhưng lời Lưu Khôi nói không giống Triều Thác mà y biết.
Nghĩ cho bách tính à? Tên b... này mấy năm trước còn khuyên trẫm cưỡng chế di dời hơn 50 vạn nhân khẩu bổ sung biên cương.
Quan tâm quan lại à? Tên b... này không lâu trước đó ở Bái Quận giết tới đầu người lông lốc, quan lại bỏ trốn không biết bao nhiêu mà kể.
Thanh tĩnh vô vi à? Nếu trẫm nhớ không sai năm xưa bảo hắn đi trị thủy, hắn thúc ép quan lại tới mức người ta mệt mỏi suýt nhảy sông.
Triều Thác không biện giải cho mình, chỉ bình tĩnh nhìn Lưu Trường.
Lưu Trường không truy hỏi, bảo Lưu Khôi không cần giải thích cho Triều Thác, hai huynh đệ chuyển sang uống rượu.
Không biết cứ ngồi thế bao lâu, dù sao khi Lưu Trường đứng dậy thì Lưu Khôi đã ngày khò khò, Lưu Trường loạng choạng đi ra ngoài, Triều Thác vội đỡ, nhưng thể hình quá chênh lệch làm hắn run bần bật.
Vừa ra ngoài cửa điện liền có giáp sĩ vội chạy tới.
Lưu Trường nói to:" Không cần, để một mình hắn đỡ là được."
Đám giáp sĩ không dám tới gần, đành trơ mắt nhìn Triều tướng gầy gò, gian nan đỡ đại hán khổng lồ.
Trăng sáng treo trên trời co, gió mát thổi vi vu.
Hoàng cung ở Trường An quá ngay ngắn chỉnh tề, tất nhiên là bị ảnh hưởng bởi thẩm mỹ của nước Tần, Lưu Trường nhìn xung quanh không nhịn được nói:" Một cái hành lang hai ngọn núi, vương cung nơi này hơn Trường An."
Triều Thác ngớ người:" Bệ hạ, đó là ..."
"Nhìn cảnh này trẫm xúc động làm thơ, ngươi thấy sao ..."
"Thần ..." Triều Thác phải mở mồm mấy lần, hắn không cách nào nói trái lương tâm, đành nói:" Thi tài của bệ hạ có tiến bộ ạ."
Lưu Trường khiêm tốn:" Ngươi không biết, thời gian qua trẫm làm bạn với đám người có văn tài như Mai Thừa, cùng họ làm văn, ngâm thơ. Bọn họ cảm khái văn tài của trẫm đã đủ truyền đời."
"Đám người đó đáng bị diệt tộc."
"Ngươi nói gì?"
"Thần nói bệ hạ văn tài xuất sắc, làm người ta kính phục."
Lưu Trường trong trạng thái ngà ngà say, thong thả bước đi, y tạm thời như bị nước Lương đồng hóa, vứt bỏ mọi suy tư, chỉ muốn thong thả đi hết quãng đường này, ngắm cảnh hai bên.
"Thác à, nói đi, rốt cuộc là sao?"
Triều Thác tự trào:" Ngày hôm đó thần ra ngoài, muốn thăm dò dân tình, xem chinh sách của mình thực thi ra sao?"
"Kết quả nghe bách tính trong thành than vãn, vừa mới yên ổn thì bị quan lại bắt đi đăng ký hộ tịch, điêu tra tình hình. Thương cổ than vãn dọc đường kiểm tra qua hà khắc, ra vào thành thôi cũng phiền toái ... Còn về nông phu than vãn, vừa mới có được miếng đất lại phải đi lao dịch, không biết phải xa nhà bao lâu, ruộng để hoang bao lâu."
"Thần đi vài vòng, quay về triều đường, liền thả các đại thần ra, đích thân bái phỏng Lương vương, ổn định triều đình, đình chỉ chính sách đang thi hành."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com