Trường lão gia vẫn không sao tin nổi, Triều Thác vậy mà bị nước Lương đồng hóa thật rồi, hơn nữa càng thấy lý do của hắn quá hoang đường, ngươi có đi một vòng quanh vương đô nước Lương đã bị đồng hóa, đợi ngươi ở đây thêm một thời gian thì biến thành Ngũ ca của trẫm luôn à.
"Đơn giản vậy thôi à?"
"Đơn giản thế thôi ạ." Triều Thác khẳng định chắn chắn:
Lưu Trường vẫn không tin, nên nhớ đây là Triều Thác từng khiến cả thiên hạ muốn giết, thế mà hắn vẫn trơ trơ đấy, bao năm bị trẫm đánh có thay đổi đâu: "Ngươi đã bao giờ bận tâm tới lời người khác đâu, chẳng phải ngươi không để ý tới thanh danh à?"
"Bệ hạ, chuyện này không liên quan gì tới thanh danh cả." Sắc mặt Triều Thác càng thêm trang trọng:" Thần từ nhỏ học tập Hàn Phi Tử, cho rằng cách ngự dân, chính là bách tính ngu xi chỉ cần bảo họ làm không cần họ hiểu .... Nhưng lần này tới Bái Quận một thời gian, thần có ít cảm xúc khác."
"Khi gian tặc muốn ra tay với thần, nhưng ngu dân đó liền xông ra bảo vệ, khi quan viên ăn mừng thần đi, những ngu dân đó ra đường lưu luyến tiễn chân."
"Khi đó thần nghĩ, bách tính thiên hạ thực sự ngu xi sao? Nếu ngu xi, sao biết phải trái?"
Lưu Trường gật gù:" Ngươi nói có lý đấy, tiếp tục đi."
"Xưa nay thần nghĩ, bách tính đứng đối lập với xã tắc, dù là ở Bái Quận, thần làm nhiều việc như thế chẳng phải vì bách tính mà là vì xã tắc. Nhưng chuyện thần làm lại lợi cho dân, làm tình huống đương địa tốt đẹp ... Xã tắc làm sao mới có thể thực sự cường đại? Như Tần, trăm vạn hùng binh, tinh binh mãnh tướng, quốc khố chất đống lương thực .... Nước Tần có vốn liếng như thế, sao lại diệt vong nhanh như vậy?"
"Thần ở nước Lương có được đáp án mình muốn, xã tắc chính là dân."
Nụ cười dần dần hiện lên môi Lưu Trường, mắt lấp lánh sáng.
"Quả nhiên là trẫm đưa ngươi tới đúng chỗ."
"Trẫm luôn muốn kiến lập thịnh thế, ngươi có biết thịnh thế là thế nào không? Chính là như ngươi vừa nói đây, cường binh trăm vạn, quốc khố sung túc ... Nhưng những thứ đó là để bảo vệ bách tính. Trước kia ngươi muốn cưỡng ép di dời 50 vạn bách tính ra biên ải, nói như thế có lợi cho xã tắc, ngươi còn nhớ không?"
"Thần nhớ, khi đó thần nói, thần nguyện ra biên ải." Triều Thác thi lễ:
Lưu Trường vỗ vai Triều Thác:" Nhưng bách tính có muốn không? Bách tính chứa lửa giận trong lòng, triều đình dù có cường đại, trấn áp được họ một trăm lần, càng trấn áp mạnh tay họ càng căm phẫn, nhưng chỉ cần thua một lần là Đại Hán xong rồi."
"Cho nên xã tắc là gì? Thác, xã tắc là bách tính thiên hạ."
"Ngươi là xá nhân trẫm thích nhất, trong tất cả xá nhân, năng lực của ngươi toàn diện nhất .... Nhưng khuyết điểm của ngươi là ngươi quá ích kỷ, quá cao ngạo. Ngươi chỉ để ý tới hoài bão của mình, không cần biết bách tính nghĩ gì, ngươi vì xã tắc của ngươi, lại xem thường bách tính tạo thành xã tặc ...."
"Ngươi rõ ràng có năng lực thay thế Bắc Bình hầu, nhưng tính cách ngươi quá tệ. Trẫm nghĩ nếu ngươi có tính cách của Loan Bố, trẫm tới mức đi tìm Bắc Bình hầu trăm tuổi làm việc không?"
Triều Thác im lặng.
"Hôm nay trẫm quá vui mừng, không ngờ ngươi tự khám phá ra đạo lý, xã tắc là dân .... Thác, ngươi liệu có phải là người vì trẫm trị chúng sinh thiên hạ, kiến lập thịnh thế người ngươi có cái ăn, người người có cái mặc không?"
Triều Thác kinh hãi, lẩm bẩm: "Bệ hạ, thần ...."
Lưu Trường lờ đờ say chỉ phương xa:" Ngươi xem, đường phía trước rất xa, một mình trẫm không đi được, ngươi phải dìu trẫm, chúng ta mới có thể vượt qua."
Việc ở nước Lương vậy là kết thúc rồi, nhanh hơn Lưu Trường dự kiến, thậm chí tốt ngoài mong đợi của Lưu Trường.
Trường lão gia thấy phải mau mau rời nơi này, Triều Thác bị đồng hóa thì tốt, trẫm mà cũng bị đồng hóa thì Đại Hán này xong rồi.
"Vì sao không ở lại thêm vài ngày?" Lưu Khôi giữ chặt tay Lưu Trường, không nỡ để đệ đệ đi, đệ đệ hiếm khi tới được một lần, sao đi nhanh thế, hắn còn chưa dẫn đệ đệ đi đông uyển săn bắn du ngoạn:
Lưu Trường vậy mà không thoát được khỏi tay Lưu Khôi:" Ngũ ca, An không ở nhà, trẫm phải về thôi. Nếu thằng nhãi An mà yên tâm ở Trường An, trẫm sẽ ở đây một tháng, còn muốn đi Hàm Đan đánh Như Ý."
Lưu Khôi thở dài:" Trường, ta làm ca ca mà chẳng giúp được gì. Nào, mang theo ít thịt ăn trên đường, đừng chỉ biết đi đường, phải nghỉ ngơi ...."
"Nếu có gì ta có thể làm được thì cứ hạ lệnh, tất nhất định làm hết sức ... Còn xong việc rồi, nhớ tới thăm ta."
Lưu Trường gật đầu:" Trẫm biết rồi."
Triều Thác đứng bên nghe huynh đệ họ từ biệt, không tham gia vào.
Lần này Lưu Trường không ngồi xe ngựa, lên ngựa cáo biệt huynh trưởng lần nữa, lập tức xoay người, tuấn mã hí vang, chạy đi xa.
Lưu Khôi nhìn đứa đệ đệ tới vội vàng, đi vội vàng, thở dài:" Ta rất nhớ năm xưa khi còn ở Thiên Lộc Các, nhưng huynh đệ bọn ta không tụ tập được nữa rồi .... Ta nhiều bệnh, chẳng biết khi nào thì theo đại ca, nhị ca."
Nếu bình thường Triều Thác cũng chẳng nói câu gì tử tế đâu, nhưng lúc này hắn cũng đang nhớ tới quá khứ.
Nhớ năm xưa đám xá nhân bọn họ cả ngày vây quanh Đường vương, truy đuổi bắt giữ Đường vương, mình luôn phụ trách đứng canh, Triều Thác cũng hoài niệm lắm.
"Thế sự là vậy, đại vương không cần bi thương."
Những lời này có lẽ nói cho Lưu Khôi nghe, có lẽ hắn nói với chính mình.
Đúng lúc này chỉ thấy con tuấn mã màu trắng kia vốn đã đi xa lại quay về, con tuấn mã màu trắng hùng tráng đó rất dễ phân biệt. Lưu Khôi và Triều Thác đều ngẩn ra, chẳng lẽ quên cái gì à?
Chỉ thấy Lưu Trường dẫn đoàn kỵ sĩ phóng như bay tới trước mặt họ, Lưu Trường giơ cao roi ngựa trong tay chỉ vào Triều Thác.
"Thiếu chút nữa quên, hôm qua ngươi chưa trả lời trẫm, ngươi có phải là người đó không?"
Triều Thác ngớ người, sau đó lập tức hướng về bóng dáng cao lớn đó, dùng đại lễ quỳ bái lớn tiếng đáp:" Chính là thần."
Lưu Trường ngửa đầu cười vang, lần nữa xoay người phóng đi.
Lưu Khôi sững sờ, hết nhìn đệ đệ tới lại đi như gió, lại nhìn Triều Thác vẫn giữ tử thế hành lễ:" Trường làm sao thế? Khanh làm sao vậy?"
"Thần là Triều Thác ..."
“Hả?" Lưu Khôi lắc đầu, quay sang bảo thị giả:" Về mời thái ý tốt chút tới ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com